Rất nhanh Trần Đông Thụy đã chạy tới Túy Kim Triêu.
Gã biết được từ miệng của người phục vụ rằng Hoắc Mạc Sâm đã ôm một người phụ nữ đi vào phòng xép trên lầu ba rồi không thấy bước ra nữa.
Nếu muốn ra tay với Sở Vân thì đầu tiên là phải dẫn dụ Hoắc Mạc Sâm đi.
Trần Đông Thụy trực tiếp lấy ra một tờ tiền trăm tệ từ trong bóp rồi đưa đến trước mặt người bồi bàn, "Anh đi gõ cửa, nếu Hoắc Mạc Sâm hỏi thì cứ nói anh tìm Sở Vân, nói dưới lầu có khách của cô đang tìm, bảo cô đến chỗ cũ mà tìm tôi."
"Sau đó... truyền lời cho phòng 707, anh cứ nói úp mở rằng anh Vương hỏi khi nào thì ra tay?"
Trần Đông Thụy lại nói ra một câu, thậm chí còn cho bồi bàn thêm tiền.
Nếu vậy thì Sở Vân không chỉ trở thành kẻ bán đứng hèn mọn không ra gì trong mắt Hoắc Mạc Sâm, thậm chí còn trở thành kẻ địch của hắn, dù sao Sở Vân cũng là một con câm, Hoắc Mạc Sâm còn đang hận cô thấu xương.
A, gã sẽ thêm dầu vào lửa.
Lúc đó, trong phòng, Hoắc Mạc Sâm thấy Sở Vân chậm chạp không đi ra thì đá một phát vào cửa phòng rồi nổi giận quát lên: "Là chết trong đó rồi sao?"
Một âm thanh thật lớn đột nhiên vang lên đi kèm với tiếng quát thô bạo lạnh lẽo của Hoắc Mạc Sâm làm Sở Vân sợ tới mức giật mình một cái. Cô không dám không trở về, đành phát ra tiếng "Ớ ớ".
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vip. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tuy không thể nói chuyện, nhưng cô muốn nói cho hắn biết: Cô không chết, cô còn sống.
"Không chết thì cút ra đây!" Hoắc Mạc Sâm lại lạnh lùng quát.
Sở Vân không nhịn được mà hốc mắt nóng lên.
Mặc dù đã bôi thuốc, nhưng thuốc cũng không phải lập tức có hiệu quả. Cô không muốn hèn mọn như một con chó trước mặt Hoắc Mạc Sâm nên đành đứng thẳng người lên, đỡ vách tường mà bước từng bước thong thả.
Nhưng thân thể cô lại run lên, hai chân lắc lư kịch liệt.
Trong nháy mắt mở cửa phòng tắm ra, Sở Vân đột nhiên ngã về phía trước, cả người sà vào lòng Hoắc Mạc Sâm.
Hoắc Mạc Sâm không nâng cô dậy mà ngược lại còn hung hăng hất ra.
"Phanh!"
Sở Vân lảo đảo ngã xuống đất.
Ngay lúc đó, đau đớn trên đầu gối và thân dưới như thủy triều lan tràn.
Cô muốn đứng dậy, nhưng cô bị cơn đau đó ép ngã.
Khó chịu nhất là ——
Hoắc Mạc Sâm đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao, trong đôi mắt đen tràn đầy khinh bỉ và chán ghét, "Sao cô dám mặt dày mày dạng mà nhảy vào lòng tôi? Đừng cho là tôi nện cô thì thân phận của cô được nâng lên cao! Sở Vân, tôi nói cho cô biết, trong mắt tôi thì cô không bằng cả một con điếm!"
Ngôn ngữ quả nhiên là con dao dễ dàng tổn thương người khác. Lời của hắn như tát vào mặt cô, trong nháy mắt đã đâm vỡ trái tim cô đến mức máu chảy đầm đìa.
Cô khóc lóc lắc đầu, không phải, chẳng qua cô không đứng vững thôi, cô không có nhảy vào lòng, từ trước đến nay cũng không có suy nghĩ này.
Cô chỉ khổ sở, khổ sở vì có miệng mà khó trả lời, khổ sở vì hai người họ biến thành như hiện tại!
"Anh tin tôi đi!"
Sở Vân ra dấu trước mặt Hoắc Mạc Sâm, nhưng căn bản không có tác dụng.
Hoắc Mạc Sâm không hiểu ký hiệu tay của cô, hơn nữa trong nháy mắt cô giơ tay lên múa may thì trong lòng Hoắc Mạc Sâm đột nhiên cảm thấy thật phiền chán bực tức, cảm xúc đó đang cuộn trào nhảy nhót trong ngực hắn!
Hoắc Mạc Sâm không nhịn nổi nữa mà trực tiếp đá cho Sở Vân một chân.
Sở Vân lại tiếp xúc thân mật với mặt đất lần nữa.
Thời khắc đó, ngoài đau ra thì chính là đau!
Thậm chí Hoắc Mạc Sâm còn cảm thấy cú đá này còn chưa đủ, muốn dùng lời nói nhục mạ Sở Vân, nhưng ngay lúc này ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa.
Trước khi đi đến mở cửa, Hoắc Mạc Sâm còn hung hăng trừng Sở Vân một cái.
Sau khi mở cửa, hắn lập tức nhìn thấy một gã bồi bàn đứng ở đó.
Bồi bàn lặp lại không sai một chữ dựa theo lời dặn dò của Trần Đông Thụy.