Nhìn thấy cái dáng vẻ hiện giờ của Trần Đông Thụy, Sở Vân y như một con thú nhỏ đang bị kinh sợ.
Điều này khiến cho cô nhớ lại thời gian bị Trần Đông Thụy nhốt lại, muôn ngàn kiểu giày vò vả mặt của gã khiến cô không thể chịu được.
Cô một lòng muốn thoát khỏi đây, nhưng gã Trần Đông Thụy giống như nhìn thấu được tâm can của cô vậy, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
“Sở Vân, lá gan của mày to lên rồi phải không?”
Động tác của Trần Động Thụy rất nhanh, lại còn là đàn ông nữa cho nên trong nháy mắt đã kéo được tóc của Sở Vân sau đó dùng một lực mạnh tát xuống, Sở Vân cảm giác được da đầu mình cũng trở nên tê dại.
Nhưng cả người cô ngay giây sau lại bị kéo lê trên sàn nhà!
Cái loại cảm giác bất lực và sợ hãi này như nhấn chìm Sở Vân, Sở Vân cực kỳ đau đớn khổ sở. Nước mắt chan chứa ướt đẫm, cô dùng một ánh mắt cầu xin đầy bất lực nhìn Trần Đông Thụy.
“Đừng vọng tưởng tao sẽ tha cho mày, ai bảo mày là cái chướng ngại của Tuyết Nhi làm gì!”
Trần Đông Thụy không hề có chút thương hại gì đối với Sở Vân vì gã ta sớm đã bị Bạch Tuyết Nhi tẩy não rồi.
“Sở Vân, mày thấy kế hoạch ban nãy của tao thế nào, hoặc nói cách khác, mày thấy kĩ năng diễn xuất của tao đỉnh không? Hoắc Mạc Sâm đã bị tao làm cho quay mòng mòng rồi!”
Trần Đông Thụy nâng cằm Sở Vân lên cười ha hả.
Sở Vân tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Đông Thụy, muốn đẩy tay của Trần Động Thụy ra nhưng cô lại không địch nổi sức của gã.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Sở Vân há miệng muốn cắn vào tay của Trần Đông Thụy, cô đã từng gặp qua vô số những người vô sỉ rồi, nhưng chưa hề gặp được cái thể loại vô sỉ tột cùng như là Bạch Tuyết Nhi và Trần Đông Thụy thế này!
Nhưng Trần Đông Thụy làm sao có thể để cô đạt được ý đồ đó.
Trần Đông Thụy vung tay lên hất ra, chỉ một hất liền vung được cánh tay của Sở Vân ra.
Sau đó gã hung hăng tát cho cô hai cái bạt tai, tát lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngăn lại hành động mở mồm cắn người kia.
Sở Vân trừng mắt tràn đầy hận ý nhìn Trần Đông Thụy.
Tại hai người Trần Đông Thụy và Bạch Tuyết Nhi mới khiến cô và Hoắc Mặc Sâm biến thành bộ dạng như bây giờ.
Tất cả là tại bọn họ.
“Đang trách bọn tao sao Sở Vân? Muốn trách thì trách chính mình đi, ai bảo mày đi ngáng đường của Bạch Tuyết Nhi, ai bảo mày hiện giờ thành con câm làm gì?”
Trần Đông Thụy nhìn thấy ánh mắt oán độc trách móc của Sở Vân, gã cúi đầu cười rồi nói: “Bây giờ mày đã là một con câm rồi, vậy thì mày bắt buộc luôn là người bị hi sinh!”
Ta, không, phải!
Sở Vân dùng khẩu hình thể hiện ba chữ, ánh mắt bình tĩnh.
Nếu như không phải cái lần tai nạn xe kia thì cô căn bản không biến thành như vầy.
“Ha ha ha! Vậy mày thử mắng tao một câu đi xem nào?”
Trần Đông Thụy bắt đầu lớn tiếng cười, lúc này là kiểu mày thích thì làm gì ông đây thử xem nào.
“Sở Vân à, những lời vừa nãy Hoắc Mạc Sâm nói mày không nghe thấy sao? Hắn nói là muốn tác thành cho hai ta đó, tao chỉ nói khích vài câu thôi mà hắn đã tin sái cổ rồi!”
Trần Đông Thụy cười lạnh, cầm một ly bia từ trên bàn lên, trực tiếp đổ lên mặt Sở Vân.
Rượu nồng đậm tưới từ trên xuống. Sở Vân muốn né ra những lại bị Trần Đông Thụy chặt chẽ đè lại.
“Hoắc Mạc Sâm ghét mày, không ai là ưa mày cả, mày thử nói xem cái loại sống chỉ khiến người khác ngứa mắt như mày thì sống làm cái gì?”
Trần Đông Thụy bắt đầu ghét bỏ sự tồn tại của cô.
Sở Vân biết, sự tồn tại của cô chính là cái gai trong mắt Bạch Tuyết Nhi.
Nhưng rõ ràng là cô và Hoắc Mạc Sâm đã bên cạnh nhau từ trước, rồi còn có mối quan hệ thân thích với cô ta, rõ ràng là cô chưa từng làm điều gì có lỗi với Bạch Tuyết Nhi cả.
Vậy sao Bạch Tuyết Nhi lại căm hận cô đến thế chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!