Sở Vân kiềm chế nước mắt, chua xót lại ủy khuất. Cô không nghĩ tới, mẹ ruột của mình lại ghét bỏ cô như vậy!
Thậm chí vào một giây sau, người mẹ ruột này lại đóng cửa.
Trong lúc đó, cánh cửa như đã ngăn cách ra hai thế giới.
Sở Vân nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt chảy như mưa. Nhưng cô không có ý định rời đi.
Cô đã vất vả để trở về và cô cũng không có sức mạnh để rời khỏi đây một lần nữa.
Nhìn thấy Sở Vân, Lưu Vân cảm thấy xui xẻo.
Bây giờ trong lòng tràn đầy phẫn nộ và giờ bà ta đã không ngủ lại được, bà ta còn hùng hùng hổ hổ nói: "Chạy về đây làm gì! Nhà tao đâu phải nơi làm từ thiện? Một người câm như mày sao không chết sớm ở bên ngoài đi!"
Tiếng TV bị Lưu Vân điều chỉnh đến mức lớn nhất, cũng là không muốn nghe được tiếng gõ cửa của Sở Vân.
Kết quả là, điện thoại di động của bà ta xuất hiện biểu tượng WeChat. Đó là người bạn đánh bài của bà ta Vương Hồng.
Vương Hồng hỏi bà ta: "Con gái bà đã ra tù chưa?"
Lưu Vân theo bản năng mà muốn trở về, nữ nhi của nàng đang làm Thiên Kim đại tiểu thư ở Bạch gia.
Nhưng đột nhiên nhớ tới, bà ta không thể trở về. Rồi tự nhiên bà ta nhớ tới Sở Vân cái đồ sao chổi kia, nhất thời cũng không có tâm tình tốt.
Cũng lười đánh máy nữa, trực tiếp phát cho Vương Hồng một giọng nói: "Ừm! Tôi có thể làm phiền bà, con gái nhà người khác không biết bao nhiêu là quà hồi môn, nó hiện tại ngồi tù không nói đi, giờ còn biến thành người câm nữa!"
"Đúng rồi, Lưu Vân tôi có biết một quản đốc, hắn đang tìm vợ cho con trai hắn, bằng không..." Vương Hồng thăm dò hỏi.
Bà nói sao? Vương Hồng trễ như vậy sao lại phát cho cô một giọng nói.
Thì ra là chủ ý của Sở Vân.
Một giây sau, Vương Hồng lại phát ra giọng nói: "Gần đây ông chủ Cao kiếm cũng khá nhiều tiền, nói nguyện ý ra một triệu tiền quà cưới".
'Nhưng người ta muốn cái tên chết tiệt Sở Vân kia sao?"
Còn từng ngồi tù, bán cũng không dễ bán!
Vương Hồng cười nói: "Muốn nha, con trai ông chủ Cao khi còn bé bị bệnh nặng giờ biến thành kẻ ngốc..."
Nghe nói như vậy, nhất thời Lưu Vân tính toán.
Rất nhanh, bà ta cùng Vương Hồng thương lượng một phen. Sau khi nói xong, Lưu Vân mới cúp điện thoại.
Một triệu ah, có tiền trong tay bà ta có thể mua một ngôi nhà cho con trai mình. Hơn nữa, còn có thể là quý bà, đến lúc đó lại được con gái cung phụng cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp!
Được, cứ quyết định như vậy! Lưu Vân chỉnh sửa quần áo của mình lại, liền đi tới cửa.
Sau khi mở cửa, Lưu Vân liền nhìn thấy Sở Vân bất lực ngồi bên cửa.
Mà Sở Vân nghe được tiếng mở cửa lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cô nhìn Lưu Vân tràn đầy sự mừng rỡ.
Cô biết rằng mẹ cô đã nói những lời đó trong khi đang tức giận.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.org. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Sở Vân, vào trong nhà tôi có chuyện muốn nói với cô một chút." Lưu Vân mím môi, trực tiếp mở miệng nói với Sở Vân.
Sở Vân cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mà đi theo phía sau Lưu Vân đi vào nhà.
"Sở Vân, tôi có một chuyện muốn thương lượng với cô một chút." Lưu Vân đi vào, rót cho Sở Vân một ly nước.
Sở Vân nào dám đưa tay đón lấy? Cô không có một chút địa vị gì ở trong ngôi nhà này cả, và mẹ cô không bao giờ chủ động rót nước cho cô hết.
Động tác này của mẹ cô, ngược lại làm cho Sở Vân có chút bất an.
"Đừng sợ." Lưu Vân làm bộ dạng trấn an.
Nhưng Sở Vân vẫn có chút hoảng hốt. Cô nhìn mẹ mình trong sự trông mong, và cô biết rằng mẹ cô có một cái gì đó quan trọng muốn nói.
Quả không, Lưu Vân một giây sau liền mở miệng nói: "Sở Vân, tôi muốn tìm cho cô một người chồng để gả đi, cô suy nghĩ một chút có được không?"
Lưu Vân ngược lại không có một chút kiêng dè gì mà nói hết suy nghĩ trong lòng mình.
Nghe nói như vậy, Sở Vân không thể tin mà mở to hai mắt mình.
Cô không nghĩ tới, mẹ cô gọi cô vào lại ra chủ ý như vậy.
Sở Vân nhanh chóng lắc đầu. Cô chỉ yêu Hoắc Mạc Sâm, cô sẽ không gả cho người khác!