“Là ai dám làm con gái lão tử khóc?”
Bên ngoài cửa hàng bước vào là một người đàn ông trung niên, lão hung hăng đi vào bên trong với chất giọng ngả ngớn không sợ ai.
Tiến đến gần Tư Mộng lão ôm cô ta vào lòng.
“Con gái, kẻ nào dám làm con khóc?”
Được cha bảo vệ Tư Mộng cũng được thế mà khóc lớn ôm lấy cha mình, khoảnh khắc ấy Bạch Ngọc Kiều dường như chạnh lòng, cô cảm thấy ghen tị với Tư Mộng.
Từ nhỏ đã được cha yêu thương, dù cô ta có làm ra chuyện gì quá đáng cũng có cha mình bảo vệ.
Từ “cha” trong đầu Bạch Ngọc Kiều hoàn toàn trống rỗng, cô chẳng biết cha mình là ai, đến cả mẹ mình cũng chẳng biết, kí ức khi trước thì hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt cô trầm xuống lộ rõ vẻ buồn bã, ngược lại với cô thì Tư Mộng thấy cha mình đã đến liền đưa tay chỉ đích danh Bạch Ngọc Kiều là người đã làm cô ta khóc.
“Cha! Chính cô ta là người làm con mất mặt.”
Theo hướng tay của con gái mình lão nhìn về hướng của cô, nhìn thấy Bạch Ngọc Kiều có chút quen quen lão nhíu mày cố nhớ lại. Được một lúc thì lão giật mình vội vã cúi đầu xin lỗi cô.
“Xin lỗi Hoắc Thiếu Phu Nhân, con gái tôi được nuông chiều quen thói mong cô độ lượng bỏ qua cho con bé.”
Thấy bộ dạng hối lỗi của lão cô cũng chẳng muốn làm lớn chuyện, gật đầu chấp nhận rồi tiếp tục mua sắm. Lão dẫn con gái mình vội vã rời đi trong khi Tư Mộng vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Rắc rối vừa được giải quyết trong êm xuôi nên đám đông cũng giải tán gần hết, Hoắc Thanh Vũ lúc này đã quay lại với một ly trà sữa trên tay. Hắn vội đi đến phía cô, tay cầm ly trà sữa đưa ra trước mặt cô.
“Khi nãy trong lúc quay lại tôi tiện tay mua cho em.”
Bạch Ngọc Kiều ngớ người nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn rồi nhìn sang một bên tai đã đỏ lên, cô mỉm cười vui vẻ nhận lấy ly trà sữa.
Hoắc Thanh Vũ chu đáo cắm ống hút luôn giúp cô, nhìn đống đồ cô đang xách trên tay, hắn trực tiếp cầm lấy, tay còn lại thì nắm tay cô kéo đi.
“Đã mua xong rồi thì tôi liền dẫn em đi mua đồ.”
Bạch Ngọc Kiều hiện tại chỉ chăm chăm vào đồ uống trên tay thậm chí một câu của Hoắc Thanh Vũ cũng chả lọt tai, thấy bộ dạng say mê của cô hắn cũng chẳng nói một lời trực tiếp dẫn cô đến một cửa hàng thời trang.
Lúc này Bạch Ngọc Kiều cũng thoát khỏi trầm mê của món trà sữa, biết hắn dẫn mình đến một cửa hàng thời trang, cô ngớ người nhìn hắn.
“Tôi dẫn em đến đây để lựa đồ, con ngơ ra đó làm gì?”
Không để Bạch Ngọc Kiều phản ứng hắn liền nói: “Cô giúp tôi kiếm một bộ phù hợp với Phu Nhân.”
Nhân viên gật đầu hiểu ý liền rời đi chuẩn bị quần áo hợp với cô nhất, Bạch Ngọc Kiều trong lúc lựa đồ thì có để ý đến một bộ âu phục trông rất hợp với hắn.
Khẽ níu lấy ống tay áo của hắn: “Anh thử mặc bộ này đi…”
Nhìn bộ âu phục trên tay Bạch Ngọc Kiều rồi nhìn lại cô, Hoắc Thanh Vũ gật đầu cầm lấy bộ đồ trên tay cô rồi bước vào phòng thay đồ. Lúc này nhân viên cũng đã lựa đồ xong cho cô nên cũng gói vào chờ hắn bước ra.
Giây phút Hoắc Thanh Vũ bước ra thoáng chốc khiến cô ngớ người nhìn nam nhân trước mắt, Bạch Ngọc Kiều dứt khoát rút thẻ mình ra thanh toán bộ đồ hắn đang mặc rồi cùng hắn ra về.
“Sao em lại thanh toán? Đáng lẽ tôi nên là người thanh toán cho em.”
“Khụ… anh đẹp trai, anh có quyền được chưa?”