Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hoắc Thiếu Ngạo Kiều: Tình Yêu Không Trọn Vẹn ( H+ )

Sau khi xử lý vết thương cho hắn xong Bạch Ngọc Kiều đi lấy dép rồi giúp hắn mang vào, cô vòng tay hắn qua vai mình rồi dùng lực để đỡ hắn đi vào trong nhà mà quên mất bé Linh Miêu nào đó đang nối theo sau lưng.

Nó không làm nũng hay phá phách gì cả, đơn giản là đi theo sau Bạch Ngọc Kiều mà thôi.

Một số người làm vì sự xuất hiện bất ngờ của nó làm cho hoảng hốt, nó vẫn như thế chung quy chỉ đi theo Bạch Ngọc Kiều mặc cho đám hạ nhân kia đang xì xào bàn tán.

Có vẻ bọn họ đã nói lớn quá khiến nó khó chịu mà quay sang khè bọn họ, cũng vì thái độ này của nó nên bọn hạ nhân cũng chả dám lời ra tiếng vào mà im lặng làm việc của mình.

Thấy không gian cũng yên tĩnh nên nó cũng yên tâm đi theo Bạch Ngọc Kiều đến tận phòng riêng của cả hai, nó kêu lên một tiếng khiến cô cũng thoáng giật mình.

“Mi vẫn đi theo ta sao? Vào trong đi.”

Dường như nó nghe hiểu liền đi vào trong, ngồi lên chiếc giường của cả hai và xem như đó là chiếc giường của mình mà thoải mái nằm lăn lộn.

Bạch Ngọc Kiều thích thú chơi đùa với nó như một chú mèo thực thụ, ngược lại với cô Hoắc Thanh Vũ tâm trạng lại càng đi xuống, nhìn con Tiểu Hoa đang chiếm hết sự chú ý của Bạch Ngọc Kiều khiến hắn ghen tị.

“A… chân anh đau quá..”

Nghe tiếng than đau của hắn Bạch Ngọc Kiều lo lắng vội chạy ra xem thử: “Có đau lắm không? Đau chỗ nào để em xem nào.”

Hoắc Thanh Vũ vẻ mặt đắc ý nhìn Tiểu Hoa đang ngồi trên giường chẳng hiểu chuyện gì, trong lúc xem xét vết thương cho hắn Bạch Ngọc Kiều lại vô tình chạm vào chỗ đau khiến hắn giật mình.

“Sao thế? Em lỡ chạm vào chỗ đau rồi hả?”

Thấy thái độ của mình từ nãy đến giờ Hoắc Thanh Vũ cũng cảm thấy ngại ngùng mà gật đầu, vì cô đang ngồi xổm để xem vết thương ở chân cho hắn nên đã vô tình thấy thứ quái vật đang nhô lên trước mặt.

Cơn lo lắng cho hắn cũng không còn, khựng lại động tác của mình cô đột nhiên đứng dậy vả cho hắn một cái nhẹ, trước khi rời đi không quên nói.

“Đồ vô sỉ!”

Rồi Bạch Ngọc Kiều ôm Linh Miêu rời đi trước sự ngỡ ngàng của hắn, trong khi hắn chưa hiểu được chuyện gì thì bất giác hắn nhìn xuống dưới hạ thân, nơi đó thế mà lại dựng đứng như một tốp lều khiến hắn xấu hổ chạy vội vào nhà vệ sinh.

Gục đầu vào tường Hoắc Thanh Vũ than thở: “Trời ơi, mất mặt quá…”

Đến với Bạch Ngọc Kiều, cô ôm Tiểu Hoa đi lòng vòng quanh biệt thự gia tộc để cho xương cốt được thoải mái hơn. Đi được một đoạn thì cô dừng lại ở một cái đình nhỏ, bên trong là Hoắc Kiến Hoa cùng Nhị Phu Nhân đang ngồi thưởng thức trà.

Vì lịch sự cô cũng đi đến chào hỏi: “Chào ông nội, chào dì.”

Hoắc Kiến Hoa gật đầu rồi nhấp nhẹ ly trà, tầm mắt rơi vào con Linh Miêu đang được Bạch Ngọc Kiều ôm trên tay. Ngược lại với lão, Nhị Phu Nhân vừa nhìn đến con Linh Miêu liền tìm cớ muốn rời đi.

“Cha… hôm nay con cảm thấy hơi mệt, con xin phép về phòng trước.”

Hoắc Kiến Hoa cũng chấp thuận dù gì lão cũng muốn đuổi ả đàn bà này về từ lâu, ông càng hiểu lý do bà ta muốn về phòng. Nhớ lại thời kỳ bà ta vừa bước chân vào nhà đã đụng phải Hoắc Thanh Vũ, chính con Linh Miêu này đã làm cho bà ta còn nửa cái mạng, ám ảnh một thời là vậy.

“Con ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với con.”

Thuận theo Hoắc Kiến Hoa cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông, rồi tự rót cho mình một ly trà mới: “Ông có chuyện gì muốn nhờ vả cháu sao?”

Lão cười trừ.

“Thì ra cháu đã biết tâm tư của lão già này rồi.”

Bạch Ngọc Kiều đáp lại ông bằng một nụ cười rồi lại thôi, Hoắc Kiến Hoa thấy bản thân có lẽ nên vào việc chính gương mặt cũng trầm xuống.

“Thằng nhóc Tiểu Vũ, từ nhỏ mẹ nó đã mất nên chỉ có ta ở bên cạnh. Sống với nó từ nhỏ đến lớn ta biết nó hận ta rất nhiều nhưng lại chẳng chống lại… ta chỉ mong cháu có thể giúp ta bù đắp khoảng trống trong trái tim của nó là được rồi.”

Ngạc nhiên trước câu nói của ông, cô cũng nhanh trong quay lại trạng thái cũ mỉm cười đáp: “Ông không cần lo lắng, ở bên cháu anh ấy sẽ hạnh phúc… và cháu sẽ không để anh ấy chịu một chút thương tổn nào.”

Hoắc Kiến Hoa nhìn bộ dạng của cô bỗng chốc cười lớn, ông cuối cùng cũng biết tại sao cháu mình từ nhỏ đến lớn lại yêu say đắm người con gái này rồi. Khí chất của con bé không khác gì một người có năng lực, con bé kiêu ngạo, con bé có đủ tất cả các tố chất để lãnh đạo.

Đến cả người lâu năm như ông cũng nể phục, có lẽ cháu mình hưởng rất nhiều phúc rồi.

“Ngọc Kiều! Em đi đâu làm anh kiếm nãy giờ vậy?”

Hoắc Thanh Vũ chạy vội đến trước mặt cô, hơi thở hỗn loạn do chạy nhanh, mồ hôi đầm đìa cùng với mái tóc ướt nhẹp khiến cô có chút khó chịu trách móc.

“Sao lại ra đây mà không lau khô tóc đi! Cảm thì sao đây?”

Bị người thương trách móc Hoắc Thanh Vũ một câu cũng không phản kháng chỉ im lặng nghe cô nói, được một lúc hắn mới để ý Hoắc Kiến Hoa cũng đang ngồi ở đây.

“Chào ông.”

“Ừ.”

Nhìn màn chào hỏi vô vị của hai ông cháu, Bạch Ngọc Kiều không khỏi ngán ngẩm cô kéo tay hắn: “Vào đây ngồi thưởng thức trà cùng ông luôn đi.”

Mặc dù có chút không muốn nhưng hắn vẫn nghe theo lời cô mà ngồi xuống, rót trà cho bản thân và cô hoàn toàn bỏ qua ông khiến ông có chút buồn lòng. Thấy thái độ của Hoắc Thanh Vũ không tốt mấy, Bạch Ngọc Kiều liền cho hắn một ánh mắt nhắc nhở.

Lông mày hắn nhíu lại rồi cũng thả lỏng rót cho ông một ly trà mới, thấy cháu trai rót cho mình ly trà trong thâm tâm ông vui vô cùng gương mặt cũng giãn ra mỉm cười.

“Lâu rồi chúng ta không ngồi cùng nhau uống trà nhỉ?”

“Đã 18 năm rồi…”

Cảm thấy không khí có chút ngượng nghịu cô liền mau chóng lên tiếng phá tan bầu không khí này: “Em nghe nói nó tên là Tiểu Hoa đúng không? Nó là đực mà nhỉ?”

Hoắc Thanh Vũ nhanh chóng cứng đờ: “Trước giờ anh cứ tưởng nó là cái?”

Nhìn cảnh tượng dở khóc dở cười này Bạch Ngọc Kiều cũng cạn lời không nói được gì, còn Hoắc Kiến Hoa như vớ được một chuyện cười mà cười lớn.

Bầu không khí sôi nổi và vui vẻ hơn khi nãy nhiều, chú Linh Miêu lại tiếp tục trong vòng tay của cô mà ngủ khiến ai kia nhìn muốn xuyên qua người cô vậy.

“Em không tính cho nó xuống sao? Không cảm thấy vướng víu hả?”

“Không hề…”

Từ xa xa một hình bóng ai đó quen thuộc tiến đến, kế bên cậu ta là một nữ nhân bình thường, gương mặt cũng mang nét rất đại trà khiến cô cảm thấy quen quen. Nhíu mày nhìn người phụ nữ đó từ xa cô dần nhận ra được người này, cô ấy là một minh tinh mới nổi.

“Chào chị dâu, Anh Trai!”

Hoắc Kiên mỉm cười nhìn cả hai rồi ôm người phụ nữ bên cạnh vào sát mình, Hoắc Kiến Hoa vẫn chưa nhận được lời chào liền lên tiếng: “Con xem như ta không có ở đây sao Hoắc Kiên!”

Bất ngờ Hoắc Kiên nhận ra sự có mặt của Hoắc Kiến Hoa cậu ta vội vàng nói.

“Xin lỗi ông! Khi nãy con không nhìn thấy ông…”

Hoắc Kiến Hoa hừ một cái rồi tiếp tục uống trà mặc kệ cho đứa cháu kia làm càng, dù sao cậu ta làm sao có thể động đến Hoắc Thanh Vũ đây.

“Anh yêu! Hai người này là anh chị của anh sao?”

Nhấn Mở Bình Luận