Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hoắc Thiếu Ngạo Kiều: Tình Yêu Không Trọn Vẹn ( H+ )

Nửa đêm hôm đó, Hoắc Thanh Vũ mơ thấy một giấc mộng, nó chiếu hầu như cuộc đời của hắn, từ lúc hắn sinh ra đến lúc hắn gặp Tiểu Kiều của mình.

Cảnh mộng chợt nứt ra rồi tan vỡ, ánh sáng chói mắt chiếu đến khiến hắn phải nheo mắt lại, trước mặt hắn là một bóng hình quen thuộc của một thiếu nữ.

Khung cảnh thay đổi đến một cánh đồng hoa hướng dương tràn ngập ánh nắng, từng tia nắng ngọt ngào chiếu đến, hình bóng của thiếu nữ cũng dần rõ hơn khiến hắn nhận ra.

“Tiểu Kiều!”

Thiếu nữ trước mặt hắn vì tiếng gọi theo quán tính quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt dịu dàng với Bạch Ngọc Kiều như hai giọt nước.

“Là anh sao A Vũ?”

Bất ngờ cô gái chạy đến ôm lấy thân hình to lớn của hắn, gương mặt nhỏ úp vào lồng ngực hắn trên khóe mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt mỏng manh.

Được ôm lấy người thương Hoắc Thanh Vũ tâm tư đều dồn về nữ nhân trước mặt, hắn ôm chặt lấy cô gái miệng luôn thủ thỉ: “Bảy năm nay tôi đã rất nhớ em… Tiểu Kiều của tôi.”

Cô gái tên “Tiểu Kiều” đột ngột đẩy hắn ra, nước mắt còn vương trên mi cũng rơi xuống, ánh mắt dịu dàng đã chuyển hóa thành đau thương từ khi nào, cô cất giọng uất ức.

“Không! Anh không hề nhớ đến em, anh cũng đã lấy vợ. Anh là kẻ thất hứa.”

Với người khác câu nói này không mang tính sát thương nhưng đối với hắn thì lại khác, hắn không hề phủ nhận sự thực này, nước mắt trên mi mắt của hắn cũng đã rơi.

Hèn mọn níu lại cánh tay nhỏ của người thương, hắn đau khổ: “Tiểu Kiều! tôi là bị ông nội ép, tôi yêu em, xin em đừng rời xa tôi.”

Nhìn nam nhân đau lòng, hèn mọn níu giữ tay mình, cô gái thoáng chốc lạnh nhạt rất bỏ bàn tay Hoắc Thanh Vũ rồi bỏ đi.

Nhìn bóng lưng nữ nhân rời đi, hắn gào tên cô, đôi chân chạy thật nhanh, vội vã muốn đến bên cạnh người.

Nhưng càng chạy thì bóng hình của cô lại càng xa đến cuối cùng hắn không thể giữ được để cho bóng hình người thương biến mất.

“Hộc hộc…”

Hoắc Thanh Vũ tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh căn phòng, không còn “Tiểu Kiều” của hắn ở đây nữa.

Nhìn đồng hồ cũng đã đêm khuya, tâm tình của hắn lại càng không ổn.

Tầm mắt di chuyển đến hướng của Bạch Ngọc Kiều, hắn bước xuống giường tiến lại gần thiếu nữ đang ngủ kia, bàn tay to lớn nhẹ nhàng áp sát gương mặt cô.

Hoắc Thanh Vũ cười buồn: “Cô giống em ấy đến mười phần, tất cả đều giống em ấy… nhưng cô không phải là em ấy.”

Cầm áo khoác hắn rời khỏi phòng dự tính sẽ rời đi.

Cánh cửa phòng cũng được đóng lại, Bạch Ngọc Kiều đã tỉnh dậy, cô ngồi lên nhìn cánh cửa đã đóng một lúc lâu chỉ mỉm cười buồn.

Thực chất Bạch Ngọc Kiều đã tỉnh dậy từ trước đó, thấy nam nhân mặt mày nhăn nhó do ác mộng gây ra khiến cô lo lắng không thôi, dù sao vẫn là chồng trên danh nghĩa của mình.

Thấy Hoắc Thanh Vũ sắp tỉnh cô mới trở về vị trí giả ngủ, vì thế nên những lời nói đó cũng đã được Bạch Ngọc Kiều nghe hết.

Cô không trách hắn vì xem cô là kẻ thế thân, vốn dĩ kẻ bị cha mẹ nuôi bán đi như cô làm gì có tư cách trách mắng hắn, chỉ là tại sao trong lòng Bạch Ngọc Kiều lại đau như này.

“Bốp”

Bạch Ngọc Kiều vỗ mặt mình để tỉnh táo lại, cô nằm xuống ghế sofa thở phào một hơi rồi tự chấn an: “Bình tĩnh nào Bạch Ngọc Kiều, ngủ thôi ngày mai tính tiếp.”

Đúng như cô nghĩ, thả lỏng cơ thể nhắm mắt một chút cô dường như đã chìm vào giấc ngủ say rồi.

2 giờ 37 phút

Cánh cửa phòng tân hôn được mở một cách mạnh bạo, vì tiếng ồn nên Bạch Ngọc Kiều cũng tỉnh giấc.

Trước mắt cô là Hoắc Thanh Vũ cả thân nồng nặc mùi rượu, trạng thái đã say đến mức không ý thức được gì.

Thấy hắn sắp té ngã cô vội vã chạy đến đỡ lấy một cánh tay choàng qua vai mình mà mang anh đến giường.

“Phù… người gì mà nặng như heo.”

Đặt hắn nằm lên giường mà khiến Bạch Ngọc Kiều thở đến đứt quãng, nhìn hắn cũng vạm vỡ, to cao nhưng cô chưa bao giờ nghĩ hắn nặng đến vậy.

Nhìn nam nhân đã say quắc cần câu này khiến cô không còn gì để nói.

“Tiểu Kiều… Tiểu Kiều…”

Tiếng nấc cứ vang đến liên hồi nhưng trong câu nói của nam nhân vẫn cứ mãi nhắc đến cái tên đó, nhìn hắn một mặt khác si tình đến vậy, Bạch Ngọc Kiều trong lòng có chút hụt hẫng, cô gái ấy thật may mắn, may mắn khi được hắn yêu đến thế.

Đột ngột hắn đứng lên, ánh mắt rực lửa nhìn chăm chăm vào Bạch Ngọc Kiều khiến cô đôi chút hoang mang.

Hoắc Thanh Vũ mê mang bước đến gần Bạch Ngọc Kiều, miệng vẫn không ngừng nói: “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều là em đúng không? Em quay về với tôi rồi sao…”

Nhìn ánh mắt đau thương của hắn, Bạch Ngọc Kiều không nỡ lãng tránh đành ôm lấy hắn vào lòng dịu dàng thủ thỉ: “Là em, em về với anh rồi.”

Cảm giác phần cổ ươn ướt Bạch Ngọc Kiều nhìn hắn, nam nhân bây giờ nước mắt tèm lem, hắn ôm chặt lấy cô miệng vẫn luôn lẩm bẩm tên của người con gái đó.

Lần đầu tiên Bạch Ngọc Kiều nhìn thấy vị Hoắc Thiếu tàn nhân này yếu mềm như vậy, đau thương như vậy, cô thật ngưỡng mộ cô gái đó.

Bất ngờ nam nhân tác động lực đẩy Bạch Ngọc Kiều xuống giường, thân thể hắn nằm bên trên, một cánh tay giữ chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, bàn tay còn lại tham lam sờ lên gương mặt cô rồi chuyển xuống vùng cổ.

Từng ngón tay đi qua khắp cơ thể khiến Bạch Ngọc Kiều trở nên mê man, ánh mắt mơ hồ với một chút ý thức của mình mà đẩy tay hắn ra.

"Dừng… dừng lại đi.”

Thấy người dưới thân từ chối hắn, Hoắc Thanh Vũ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

"Thật sự không được sao?”

Dưới sự đáng thương đó Bạch Ngọc Kiều mín môi vẫn kiên định lắc đầu khiến Hoắc Thanh Vũ đôi chút không vui, mặc kệ cho cô có nói gì hắn cứ tiếp tục việc hiện tại của mình.

“Tiểu Kiều hư quá, không sao để tôi tự làm.”

Bất ngờ trước sự mạnh bạo của hắn, Bạch Ngọc Kiều ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát.

Khó chịu với cô, hắn cúi đầu hôn lên môi Bạch Ngọc Kiều một nụ hôn sâu, nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào khiến cô mê luyến.

“Aaa” Cảm giác đau đớn từ dưới hạ thân truyền thẳng đến đại não khiến Bạch Ngọc Kiều thét lên một tiếng, cảm giác như cơ thể xé làm đôi, nước mắt không tự chủ được mà rơi lã chã.

“Đau quá… mau đi ra đi… sẽ rách mất.”

Sự đau đớn từ phía dưới khiến Bạch Ngọc Kiều không chịu được mà khóc nấc lên, cô không hề để ý người trên thân mình đã chịu đựng đến mức nào.

“Tiểu Kiều… mau nghe lời, thả lỏng ra.”

Tiếng nói của Hoắc Thanh Vũ nhanh chóng đánh thức Bạch Ngọc Kiều, nhìn vẻ mặt đau đến nhăn nhó của hắn, cô bất giác nghe lời thả lòng thân thể.

Thuận lợi vào trong Hoắc Thanh Vũ thở phào một hơi, giọng nói trầm ấm, khàn đặc khiến cô càng mê luyến.

Cảm nhận người dưới thân có thể thích ứng với kích cỡ của mình, thân thể của hắn bắt đầu động.

Bên trong cô ấm đến mức muốn bức điên hắn, hôn lấy môi cô hắn luân động ngày càng nhanh khiến Bạch Ngọc Kiều không thể nghĩ đến một thân trong trắng của bản thân đã bị mất, tâm trí cô hỗn loạn, bên tai chỉ toàn tiếng thở dốc của hắn.

Một đêm kịch liệt, thân thể trong trắng của Bạch Ngọc Kiều không còn, từng đợt luân động của hắn khiến cô muốn dục tiên dục tử.

Giọng nhỏ yêu kiều bên tai khiến hắn càng thêm hưng phấn mà làm tới, cùng nhau một đêm dài khiến Bạch Ngọc Kiều không còn sức lực mà cùng hắn chìm vào giấc ngủ.

Nhấn Mở Bình Luận