Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt.
Bụng lại truyền đến cơn đau đớn.
Trong cơn đau đó, cô hốt hoảng nghe thấy một thứ âm thanh vỡ vụn...
Sau đó cô ngẫm lại, có lẽ đó là âm thanh của một trái †im chân thành bị ném vỡ tan tành chăng!
Cô di chuyển cơ thể mình. Đôi mắt của cô mơ hồ nhưng kiên định...
Cô nghe thấy cô nói: "Hoắc Minh, anh đi đi!"
Gia đình Kiều Cảnh Niên vô cùng biết ơn cô, nói cô rằng họ đã làm phiền rồi, còn nói cô Ôn rất hiểu chuyện.
Khi Hoắc Minh đứng dậy, anh cởi áo khoác đưa cho cô.
Áo khoác còn mang theo hơi ấm khoác lên người Ôn Noãn, cô bất ngờ vung ra...
Da chạm da, xương chạm xương.
Hoắc Minh ngạc nhiên.
Ôn Noãn nói nhẹ nhàng: "Tôi không cần!"
Anh chọn đến bên Kiều An, để lại một chiếc áo thì có nghĩa gì chứ?
Hoắc Minh không phải là người có tính khí tốt, lúc này Ôn Noãn trực tiếp từ chối anh trước mặt người khác nên anh cũng không vui, giọng nói cũng cứng đờ một chút: "Lát nữa tôi đưa em về!"
Ôn Noãn không có lên tiếng.
Lúc này đã đến lượt Ôn Noãn.
Lúc cô đứng lên cũng không nhìn anh. Niêm kiêu hãnh không cho phép cô cầu xin anh thêm lần nữa. Trên đời này có rất nhiều đàn ông hai chân, có lẽ chín mươi chín phần trăm trong số đó không xuất sắc bằng anh, nhưng thế thì sao chứ?
Đàn ông mà một người phụ nữ muốn, chỉ đơn giản là người đặt chính mình lên hàng đầu.
Dù cho anh có tốt đến đâu thì anh vẫn luôn nghĩ về người khác.
Cần anh làm gì?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!