Anh sờ soạng lấy hộp thuốc lá trong túi ra, châm lửa rít một hơi, nhẹ giọng nói: "Gina bị bệnh rất nặng, chỉ sống được một hai năm nữa, cho nên trước giờ anh vẫn luôn dung túng cho cô ấy hơn người khác."
Anh nói xin lỗi với cô.
Mặc dù Lục U nghe xong cũng thấy ngạc nhiên, nhưng cô vẫn giữ được lý trí, cô không có lòng tốt tới mức để Diệp Bạch chăm sóc Gina, bởi vì tình cảm vốn là thứ ích kỷ, nếu thật sự phải lựa chọn... thì Diệp Bạch mới là người nên đưa ra quyết định.
Lục U chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy.
Diệp Bạch bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: "Anh không thích cô ấy!"
Lục U cười nhạt: "Tôi tin anh!"
Nhưng đều là người trưởng thành cả rồi, cô cũng tin rằng có nhiều chuyện Diệp Bạch không thể điều khiển được, ví dụ như mềm lòng... Gina vừa trẻ tuổi xinh đẹp, vừa toàn tâm toàn ý thích anh, đàn ông mềm lòng trước tình huống như vậy cũng là chuyện Lục U có thể hiểu được.
Cô thấp giọng nói: "Diệp Bạch, anh tự xử lý chuyện của anh trước đi."
Diệp Bạch vẫn nắm tay cô không buông.
Lúc này, điện thoại của anh lại vang lên lần thứ hai, là cuộc gọi từ bố Gina.
Diệp Bạch bắt máy.
Khi nhận điện thoại, dù anh không ra ngoài tránh đi, nhưng vẫn đến bên khung cửa sổ để nói chuyện.
Bóng lưng anh thon dài, thân hình cân đối hoàn hảo.
Lục U im lặng quan sát một lát, rồi cô đứng dậy ra ngoài, để không gian lại cho Diệp Bạch... Sau khi ra ngoài đóng cửa lại, cô mới ngẫm nghĩ, thật ra không phải là cô đã trưởng thành hơn, mà là cô không còn yêu một người mãnh liệt đến mức không hề giữ lại chút gì cho mình như khi trẻ nữa, hóa ra tình yêu thật sự có thể nhạt đi.
Diệp Bạch nói chuyện với bên kia khoảng chừng năm phút đồng hồ.
Bệnh tình của Gina ngày càng nặng thêm, bố của Gina hy vọng Diệp Bạch có thể đến thăm cô ta, về tình về lý, Diệp Bạch đều nên qua thăm.
Diệp Bạch cúp điện thoại, xoay người lại.
Lục U vốn đang ngồi trên ghế sô pha đã không còn ở đó nữa, chỉ còn lại chiếc áo choàng của cô.
Diệp Bạch bước tới nhẹ nhàng vuốt ve.
Trên đó còn đọng lại hơi ấm tình tứ của bọn họ, nhưng cảm giác lại cô đơn xiết bao.
Diệp Bạch tìm thấy Lục U đang ở trong phòng khách của phòng ngủ, rèm cửa được kéo lại, bên trong chỉ có ánh sáng tù mù... Lục U đang dựa lưng vào ghế sô pha đọc một cuốn tiểu thuyết, khi đến gần, anh mới nhìn rõ đó là cuốn "Thiên đường đã mất".
Diệp Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!