Sau đó cả hai người đều không nói gì, Chương Bách Ngôn lưu loát ôm cô xuống lầu… Người giúp việc trong nhà nhìn thấy, bọn họ đều nhấp miệng cười thầm: “Cậu chủ khỏe ghê nhỉ!”
Chương Bách Ngôn phát bao lì xì cho mọi người.
Tân Dụ có hơi ngượng ngùng, cô nhẹ giọng bảo anh thả mình xuống, Chương Bách Ngôn lại nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân tinh tế bóng loáng của cô… Vóc người Tân Dụ rất cao, cẳng chân vô cùng xinh đẹp.
Anh vừa sờ, cả người cô lập tức run rẩy.
Ánh mắt của Chương Bách Ngôn trở nên đen tối.
Anh lái xe đưa cô về biệt thự của mình, thật ra cũng không nghĩtới việc sẽ làm chuyện đó, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, lại còn khóc,
thế nhưng chắc là vì nghỉ tết quá nhàm chán, trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ lại dễ lau súng cướp cò.
Bọn họ là vợ chồng sắp cưới cũng không cần kiêng kị.
Buối chiều, trên cái giường lớn kia, Chương Bách Ngôn lại muốn cô thêm hai lần…
Chạng vạng, chiều hôm mênh mông.
Tần Dụ tỉnh lại trên giường, cô duổi tay sờ bên gối, trổng trơn… Chương Bách Ngôn cũng không ở trên giường.
Cô ngồi dậy, thấy anh đứng ở trước cửa số sát đất.
Anh đã mặc quần áo.
Quần dài màu đen, áo len cổ lọ cashmere màu xám, nhìn từ sau lưng dáng người cao ráo chắc khỏe… Chỉ là bóng dáng anh nhìn về phương xa, ngay bóng hình cũng trở nên cô đơn.
Tần Dụ bỗng nhiên hiếu ra anh đang nhớ tới người nào đó.
Thân thể dù nóng lên cũng không sưởi ấm được trái tim của anh.
Chương Bách Ngôn nghe thấy tiếng động phía sau lưng, quay đầu lại, anh im lặng nhìn chăm chú vào cô: “Tỉnh rồi sao?”
Tần Dụ đi chân trần xuống giường.
Trên người cô khoác áo sơ mi màu đen của anh
Cô đi tới bên cạnh anh, dựa vào vai anh, im lặng ôm nhau một lát… Chương Bách Ngôn thấp giọng nói: “Tân Dụ, chúng ta kết hôn đi! Anh muốn có gia đình.”
Tần Dụ nói tốt: “vẫn là ngày hai mươi tháng năm đi, ngày đó khá tốt.”
Chương Bách Ngôn cúi đầu hôn cô một cái.
Không nói cái gì nữa…
Anh nghĩ, cứ như vậy đi, tìm cái một người phụ nữ không tồi đế kết hôn sinh con, đi hết cả đời này thật ra không tồi… Anh không còn trẻ nữa, những tình cảm mãnh liệt đó cũng đã rời xa anh.
Có những thứ đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Dù có muốn cũng chỉ là phí công…
Lúc Lục u tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tôi….
Bên ngoài, có tiếng của con nít…
Là Tiểu Lục Hồi.
Diệp Bạch đón Tiếu Lục Hồi tới đây?
Cô chổng người ngồi dậy, sau đó lại nghe thây tiếng bịch bịch, sau đó một bé con mềm mại nhào vào trong lòng ngực cô, giống như một chú chó con hôn tùm lum lên mặt cô, cứ gọi mẹ, mẹ, mẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!