Mưa gió đan xen.
Diệp Bạch lấy tốc độ nhanh nhất đưa Lục U và chú Lý đến bệnh viện gần nhất. Xe vừa dừng lại, bác sĩ và y tá đã đội mưa đẩy xe đẩy tới.
Trong tình cảnh hỗn loạn, Lục U đã được đưa đến phòng cấp cứu.
Đầu óc cô vẫn tỉnh táo.
Rất đau, rất đau...
Nhưng cô vẫn không khóc ra tiếng, chỉ căn chặt môi, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn không còn chút máu. Cô nằm trên chiếc giường phẫu thuật nhỏ, không thèm nhìn Diệp Bạch.
Diệp Bạch tan nát cõi lòng.
So với việc mất đi đứa bé thì anh càng đau lòng cho Lục U hơn, anh nắm chặt lấy tay cô, giọng khàn đặc: 'Đau thì khóc đi! Lục U..."
Anh muốn an ủi cô rằng họ sẽ lại có con thôi.
Nhưng lời nói đã đến khóe miệng, đôi môi anh lại run run không nói ra được, đây là cốt nhục của anh!
Lục U đau đến mơ hồ.
Cô nhìn khuôn mặt Diệp Bạch, không phân biệt được thực tế hay hư ảo, cô thậm chí còn không nhớ rõ bây giờ là sáng sớm hay ban đêm, cô chỉ nhớ đến Diệp Bạch và quá khứ của họ... Lúc đau đến cực điểm, bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Bạch, giọng nói khàn khàn: "Diệp Bạch."
Khóe mắt Diệp Bạch toàn là nước mắt.
Bác sĩ đuổi người: "Người nhà đi ra ngoài trước đi! Chúng tôi phải tiến hành cấp cứu!"
Diệp Bạch muốn ở lại.
Anh muốn ở bên cạnh cô, anh sợ Lục U sẽ sợ, anh không muốn bỏ lại cô lần nữa, nhưng phòng phẫu thuật không được phép có sự tồn tại của anh, trên người anh đều là bùn đất và nước dơ, vừa không có đề kháng lại không hợp vệ sinh.
Diệp Bạch đi ra ngoài, trải qua khoảng thời gian chờ đợi rất lâu.
Lục Thước là người đầu tiên chạy tới.
Lúc đó anh đang ở khách sạn, sau khi Lục U rời đi không bao lâu thì bão tới, bên ngoài căn bản không thể nào lái xe được... Lục Thước không yên tâm Lục U nên đã gọi về biệt thự nhà họ Lục.
Biệt thự nhà họ Lục nói cô cả vẫn chưa về.
Lục Thước nhìn thời tiết, quả thật không yên tâm em gái mình, anh nhất quyết bảo mẹ và vợ ở lại khách sạn, một mình lái xe về... Bão rất lớn, xe chạy vô cùng khó khăn.
'Trên đường đi, anh thậm chí còn có suy nghĩ đến chuyện viết di chúc.
Sau đó, anh nhìn thấy xe của nhà họ Lục trên đường riêng của biệt thự, trong xe không có ai, nhưng nhìn dấu vết để lại... Trong nháy mắt đó, máu huyết toàn thân Lục Thước gần như đông cứng lại.
Anh là một người rất tỉnh táo, dưới tình huống này, anh đã gọi điện thoại cho Diệp Bạch đầu tiên.
May mắn là Lục U ở trên xe của Diệp Bạch.
Nhưng tình huống lại không tốt!
Lục Thước chạy tới bệnh viện, chỉ thấy Diệp Bạch đang đứng trước phòng. phẫu thuật, nóng nảy đi tới đi lui... Lục Thước hiểu được tâm trạng của anh ta, hơn nữa trong giờ phút này, dù có ân oán gì cũng phải để qua một bên, đứa bé trong bụng Lục U là quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!