Diệp Bạch quay lại, nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của Lục U.
Vẻ mặt cô cô cùng phức tạp.
Trong lòng anh biết, nụ hôn vừa rồi chỉ là sự xúc động nhất thời khi sống sót sau tai nạn, không có nghĩa là Lục U thực sự chấp nhận anh, và anh cũng sẽ không dùng nó để ép buộc cô.
Cô là người anh yêu, đứa con cô đang mang trong bụng là máu thịt của anh.
Anh cứu cô là điều đương nhiên.
Diệp Bạch hâm nóng trứng luộc, bưng tới mép giường ngồi xuống, anh kê thêm hai cái gối sau đầu Lục U, ngăn không cho cô ngồi dậy, sau đó cắt trứng đút cho cô ăn.
Thức ăn đưa tới, Lục U lại không có há miệng.
Cô rũ mắt xuống, nói rất nhỏ: "Diệp Bạch, vừa rồi...
Tuy là từ chối, nhưng cũng không còn cứng rắn như trước, Diệp Bạch có thể hiểu được cô, anh thấp giọng nói: "Anh biết đó không là gì cả! Em không muốn tha thứ cho anh cũng không sao, chờ con ổn định rồi anh sẽ đi! Lục U, khi nào em chịu gặp anh thì anh mới tới."
Trong mắt Lục U có nước mắt.
Trong lòng cô có quá nhiều chuyện bức bối không thể diễn tả được.
Diệp Bạch nói với giọng dịu dàng: “Ăn chút gì đó trước đi.”
Ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt anh dưới ánh đèn cũng dịu dàng, cảnh tượng này rất giống với lúc anh đút cho cô ăn khi cô ngủ nướng nằm trên giường hồi mới cưới, hôm nay cảnh tượng đó lại xuất hiện, nhưng cũng chỉ là cảnh còn người mất.
Cô há miệng, vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.
Diệp Bạch nhìn cô chằm chằm, trong lòng tan nát...
Dù sao thì Lục U cũng thấy khó chịu, cô chỉ ăn một quả trứng, uống chút canh rồi nằm xuống, Diệp Bạch ăn hai quả còn lại rồi đi rửa bát, khi quay lại thì thấy Lục U đã nhắm mắt.
Không phải cô lạnh lùng xa cách mà là mệt mỏi.
Diệp Bạch không buồn ngủ, anh mới trải qua nỗi sợ hãi khi suýt chút đã mất cô, mất đi đứa con của mình.
Cả một đêm, anh gần như mất ngủ.
Sợ làm phiền Lục U đang nghỉ ngơi nên anh chỉnh đèn đầu giường tối xuống, còn dựa vào mép giường che bớt ánh sáng... Đã lâu rồi anh không ở gần cô như: vậy, dưới ánh đèn yết ớt, anh tham lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chăm chú.
Có lẽ cảm thấy không thoải mái nên trong lúc ngủ, Lục U hơi cau mày.
Diệp Bạch đặt tay lên bụng cô.
Anh không dám dùng sức.
Chỉ chạm vào rất nhẹ, sau đó anh cảm nhận được sự cử động của đứa bé trong bụng... Dù chỉ mới khoảng năm tháng, dù cách một cái bụng, nhưng Diệp Bạch vẫn có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ của bé.
Anh nhờ quan hệ, nghe nói là một bé gái.
Vậy thì chắc chắn cũng đáng yêu như Tiểu Lục Hồi vậy, cơ thể cũng khỏe mạnh.
Ánh mắt Diệp Bạch vô cùng dịu dàng, anh đang nghĩ tên cho con, cho dù Lục U không sử dụng thì anh vẫn nghĩ ra rất nhiều cái tên, Lục Hoài Nhu, Lục Hoài Cảnh... Nghĩ tới nghĩ lui, hình như đều không xứng với con của họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!