Hoắc Kiều đi ra, thấy Khương Lan Thính đứng trước cửa thì bực bội. Có ngốc cũng đoán được tại sao Khương Lan Thính lại đến đây nhưng chắc anh ta không ngờ rằng Tôn Tư Nam cũng có mặt ở đây!
Tôn Tư Nam chỉ tình cờ ghé đến đúng lúc cô ấy đang tắm, thấy cô ấy chưa ăn gì nên mới đặt đồ ăn đêm. Khương Lan Thính chắc chắn đang hiếu lầm nhưng mặc kệ, chẳng việc gì phải giải thích với anh ta cả!
Cô ấy nhìn Khương Lan Thính, nghiêm túc nói: “Chúng ta đã kết thúc rồi, Khương Lan Thính!”
Khương Lan Thính chỉ im lặng nhìn cô ấy một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi: “Em bịa đặt gì chứ? Có phải em và anh ta đang sống chung với nhau không? chỉ mới mấy ngày thôi mà em và anh ta đã sống chung rồi? Hoắc Kiều, em nói đi!”
Hoắc Kiều hừ lạnh: “Tôi sống với ai hay ngủ với ai thì có liên quan gì đến anh? Khương Lan Thính, anh và cô Tống Thanh Thanh kia đã ngủ với nhau tám trăm lần rồi mà còn mặt mũi xen vào chuyện của tôi?”
“Tôi không ngủ với…” Khương Lan Thính thì thầm không rõ, chính anh ta còn mơ hồ không hiểu tại sao. Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ
cưỡng ép bản thân nhẫn nhịn điều gì nhưng anh ta đã cấm dục suốt một thời gian dài trong khi đang quen bạn gái, nếu nói anh ta muốn giữ mình trong sạch chắc chắn là nói dối bởi vì hôm đó bị Hoắc Kiều bắt gặp, bởi vì hòm đó Hoắc Kiều đã khóc… Cho nên anh ta mới không thể tiếp tục!
Nhưng bây giờ thì sao, cô ấy dễ dàng quên đi tình cảm của bọn họ, nhanh như vậy đã sà vào vòng tay của người đàn ông khác rồi?
Hoắc Kiều muốn đóng cửa nhưng Khương Lan Thính bắt lấy tay cô ấy không buông.
Tôn Tư Nam sửng cồ định xông lên: “Khương Lan Thính, anh có ý gì?”
Hai mắt Khương Lan Thính long sòng sọc: “Cô ấy là của tôi!”
Tôn Tư Nam cười khấy: “Cô gái hôm trước chẳng phải cũng là bạn gái của anh sao? Chẳng phải chính anh đã thừa nhận giữa anh và Hoắc Kiều chỉ là đổi tác thôi sao? chẳng phải anh và cô ấy yêu đương suốt hai năm nhưng lại chưa từng dẫn về ra mắt gia đình sao? Sao hả? Quen cô ta rồi mới thấy Hoắc Kiều xinh đẹp hơn một trăm lần đúng không? Vậy sau này anh hứng thú với cô nào nữa thì lại tiếp tục vứt bỏ cô ấy thêm nhiều lần nữa hay sao?”
“Khương Lan Thính, cô ấy là con người chứ đâu phải con gà con vịt, cô ấy có trái tim mà!”
“Sao anh có thể ích kỷ nói yêu là yêu, nói bỏ là bỏ như thế! Bây giờ mới cảm thấy hối hận hả? Mơ đi!”
Khương Lan Thính nhìn Hoắc Kiều, nói: “Còn em thì sao? Em thật lòng muốn tiến đến với anh ta?”
Câu trả lời của Hoắc Kiều là: “Đồ điên!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!