Nhưng anh lại bỏ lỡ, bọn họ tách ra, đã từng ở bên cạnh người khác, anh chết không có thuốc cứu mà dường như cô lại rất thích thú… Anh đánh bại được một người nhưng chắc hẳn sau này vẫn sẽ có nữa.
Bởi vì cô nói cô không cần anh nữa!
Hoắc Kiều là bị ngứa nên tỉnh giấc.
Mở mắt ra, toàn thân ngứa muốn chết, xốc chăn lên nhìn!
Hay thật đấy!
Chỗ nào cũng đỏ hồng, quả thực không thế nhìn nữa, hơn nữa càng gãi càng ngứa.
Cô gọi Khương Lan Thính dậy, cô mới tỉnh giấc, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai: “Khương Lan Thính, có phải anh thả sâu vào trong chăn không?”
Khương Lan Thính vẫn chưa tỉnh tỉnh.
Anh nhắm mắt lại sờ lung tung trên người cô, sau khi bị Hoắc Kiều hất bay, anh lười nhác liếc nhìn cô: “Anh chỉ biết thả cái khác thôi! Muốn
thử một chút không?”
Lúc này mà anh còn nói tầm bậy.
Hoắc Kiều tức đến mức đá anh, cô la hét đòi tắm rửa, đòi bôi thuốc… Cuối cùng Khương Lan Thính cũng phát hiện làn da của cô bị dị ứng nhưng trên người anh lại không xảy ra bất kì hiện tượng gì, anh không khỏi nói: “Làn da của em cũng mong manh quá đi mất!”
Hoắc Kiều không đế ý tới anh!
Cô xuống giường, muốn đi tắm rửa, cũng không gọi anh đun nước ấm.
Khương Lan Thính giữ chặt tay cô: “Anh chọc em thôi! Em chờ tí, anh đi đun nước ấm cho em!”
Dường như lương tâm của anh chợt xuất hiện, chẳng những nấu nước nóng cho cô tắm rửa lại còn lại lột vỏ chăn ra giặt sạch rồi dùng lửa hong khô, Hoắc Kiều hỏi buổi tối phải làm sao bây giờ?
Khương Lan Thính tìm bên trong đống hành lý của mình, cầm áo sơ mi và quần dài cho cô.
Ánh mắt của anh trở nên thâm sâu: “Ban đêm thì mặc vào! Một bộ đồ dài cũng không mang theo, lại còn nằm chung trên một cái giường, em nghĩthằng đàn ông nào cũng là Liễu Hạ Huệ chuyển thế hả?”
Nói đến chuyện này, anh không khỏi nhớ tới.
Nếu không phải anh tới đây, có phải cô cũng sẽ nằm trên một cái giường cùng một người khác hay không, thậm chí còn hôn môi, vuốt ve sờ soạng cơ thể?
Chỉ nghĩ tới đó thôi mà anh đã không thề chấp nhận được!
Hoắc Kiều nhận lấy quần áo, tìm chổ tròng vào trong, giọng nói truyền tới từ bên kia: “Hiện tại chúng ta chẳng có quan hệ gì cả! Tôi và người đàn ông khác làm cái gì cũng không liên quan đến anh!”
Cô cố ý chọc giận anh: “Lần trước nếu anh không tới, tôi và Tôn Tư Nam đã nên chuyện rồi!”
Cô nói xong, nửa ngày sau Khương Lan Thính vẫn im lặng không nói gì.
Hoắc Kiều bước ra từ phía sau màn che.
Trong phòng không có ai!
Cô đi ra bên ngoài, thấy Khương Lan Thính đứng ở bên ngoài, lặng lẽ hút thuốc… Mặt anh không có biểu cảm gì, dường như có hơi bực bội.
Hoắc Kiều rũ mắt cười nhẹ: Tinh yêu đến muộn này còn rẻ mạt hơn cả cỏ cây!
Cô không gọi anh anh.
Anh lại nhìn về phía cô, ánh mắt anh trở nên
sâu sắc, sâu sắc tới mức không thể tan ra, bên trong có chứa ý ngầm mà cô không hiểu được!
Anh nói: “Không phải anh không nghĩtới!”
Hoắc Kiều không rõ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!