Lúc Khương Lan Thính xuống giường, lỗ tai có hơi đỏ. Lúc anh nấu cháo đậu đỏ, không khỏi nghĩ thầm, bàn về độ lưu manh, Hoắc Kiều cao hơn anh một tầng nhưng không biết vì sao anh lại không thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc, lại càng hoài niệm về đoạn tình cảm kia.
Anh biết bên cạnh Hoắc Kiều không có ai, cho dù bên cạnh không có ai, dường như cô cũng không suy nghĩ đến việc ở bên canh... Là vì thật sự đã buông tay rồi sao?
Hồn Khương Lan Thính treo ngược cành cây, cháo cháu, nếu là bình thường, anh tuyệt đối sẽ không có kiên nhẫn nấu thêm nồi nào khác.
Nhưng mà cô Hoắc yếu đuối xinh đẹp có vẻ rất muốn ăn.
Cô tới kỳ, chảy nhiều máu như vậy, cũng cần phải tẩm bổ!
Khương Lan Thính như một người con có hiếu, nấu cháo cho Hoäc Kiều xong, tự mình hầu ăn hạ uống... Hoắc Kiều không cần anh đút, cô múc từng muỗng cho vào miệng, vô cùng thơm ngọt, hương vị đậu đỏ ngọt bùi.
Vẻ mặt của cô vô cùng thỏa mãn, biểu cảm lại có chút ngây thơ.
Khương Lan Thính hỏi cô: “Một chén cháo đậu đỏ thôi mà vui vậy sao?”
Hoắc Kiều cúi đầu nhìn cháo, chỉ cười nhẹ: “Chúng ta ở bên nhau mấy năm, anh chưa từng chịu nấu cho tôi một ly cháo nào... Ngẫm lại, vẫn nên tách ra thì tốt hơn!”
Lời cô nói có chút đau lòng.
Xem ra, cô vẫn không hoàn toàn bỏ qua.
Tính tình của Khương Lan Thính khiến anh không thể thốt lên những lời buồn nôn như kiểu sau này anh sẽ nấu cháo cho em ăn mỗi ngày, nhưng anh lại nhìn
cô chăm chú, nhẹ giọng nói: “Nếu có thêm một lần nữa, anh sẽ làm tốt hơn trước kial”
Hoắc Kiều cười nhẹ, tạm thời cô không có suy nghĩ đó. Cô cúi đầu ăn từng ngụm cháo nhỏ, dáng vẻ thanh tú hoàn toàn khác với những lời nói lưu manh trước đó... Nhưng sự tương phản của cô ngược lại còn
rất mê người, khiến Khương Lan Thính rất muốn có được cô thêm một lần nữa.
Anh không miễn cưỡng cô, dù sao anh cũng rất kiêu ngạo, anh đã bị Hoắc Kiều từ chối rất nhiều lần.
Sau đó bọn họ ở chung cũng khá ổn.
Phần lớn đồ ăn do Hoắc Kiều làm, người giặt quần áo quét tước là Khương Lan Thính, bọn họ sinh sống với nhau tựa như một đôi vợ chồng trong căn nhà nhỏ ấy... Thậm chí buổi tối còn cùng nhau đi vào trong núi ngắm sao.
Lúc ngắm sao, cô sẽ nằm ở trong lòng ngực anh.
Ai cũng biết, mối quan hệ này chỉ là tạm thời, chờ đến khi ra khỏi ngọn núi này, bọn họ chính là đôi nam nữ đã chia tay, sau này sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, chuyện ở trong núi cũng xem như mây khói thoáng qua.
Một tuần sau, bọn họ chân thật sự xảy ra quan hệ.
Vào ban đêm, qua nóc nhà bằng kính, trò chuyện ngắm nhìn trời sao, cũng không biết là ai bắt đầu trước... Tóm lại tới khi hoàn hồn cả hai đã ôm hôn nhau.
Lúc đôi môi tách ra, ánh mắt của hai người đều vô cùng sâu sắc.
Khương Lan Thính vẫn tôn trọng cô: “Xác định chứ?”
Hoäc Kiều cũng không tỏ vẻ, chẳng phải chỉ là nhu cầu của cơ thể thôi sao, hiện tại bọn họ đều không có ai ở bên cạnh, dù có làm cũng không có gánh nặng về tư tưởng... Cô không nói gì, rướn người lên hôn cằm anh, hôn từng chỗ từng chỗ một, cô luôn biết làm thế nào để châm ngòi anh.
Đêm đó, bọn họ làm bốn năm lần...
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!