Hoắc Kiều rất nghiêm túc nhìn anh.
Gô nhìn rất lâu, mới nhẹ nhàng nói: “Khương Lan Thính, tôi không muốn dè dặt mà thích anh nữa! Rất đau khổ đấy, anh biết không?”
Cô dịch người anh ra, ngồi bên cạnh.
Cô yên lặng nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, giọng lại trầm hơn một chút: “Hai năm ấy thật ra cũng có lúc ngọt ngào, nhưng đẳng cay lại nhiều hơn! Cái chung cư đó, ban đầu anh còn đến thường xuyên, sau đó anh ít khi đến hơn, lúc anh đến chỉ gọi điện cho tôi bảo anh sắp sang.”
“Tôi biết anh bận, tôi biết anh không có tâm trạng hẹn hò.”
“Nhưng lâu dần, anh cho tôi cảm giác như thể anh chỉ tìm tôi khi muốn giải quyết nhu cầu sinh lý. Anh không biết rằng, tôi hầu như sống ở đó cả những ngày anh gọi lẫn những ngày anh không gọi. Nhưng tôi lại giả vờ như không thường ở, tôi không dám để nhiều quần áo ở đó, sợ anh nhìn thấu suy nghĩ của tôi, sợ anh cho rằng tôi coi nơi đó là nhà.”
“Ban đầu, tôi cũng cho rằng nơi đó là nhà của anh. Nhưng lâu dần, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, nơi đó chỉ là chỗ để anh ngủ với phụ nữ. Tôi không biết lúc trước anh sắp xếp như nào, nhưng sau đó Tống Thanh Thanh quả thật có đi Khương Lan Thính, đây là lần thứ hai anh khiến tôi nhục nhã! Nơi đó tôi đã từng coi là tổ ấm, vậy mà anh vừa có tình yêu mới đã vội vã muốn qua đó ngủ!”
“Những đồ vật ở đó, trừ giấy chứng nhận, tôi không cần cái gì nữa.”
Hoäc Kiều nói, khóe mắt rưng rưng.
Lâu như vậy rồi mà cô vẫn không thể nào nguôi ngoai. Dù sao thích một người hai, ba năm cũng phải trả giá rất nhiều.
“Bình thường tôi chưa bao giờ phục vụ ai. Nhưng trong căn chung cư kia, tôi lại như một người vợ săn sóc anh, mà anh không hề cảm nhận được. Thậm chí anh còn quan hệ với một cô phục vụ trong câu lạc bội”
Khương Lan Thính muốn chạm vào cô, nhưng bị cô né tránh.
Hoắc Kiều nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh thích tôi, đơn giản là bởi vì anh nhận ra anh không hợp với Tống Thanh Thanh, tôi môn đăng hộ đối mới phù hợp dành cho anh mà thôi! Khương Lan Thính, có lế vì thanh danh tôi sẽ đồng ý kết hôn, nhưng chắc chắn không phải là vì thích anh!”
Cô nói thật sự khó nghe, nhưng cũng rất rõ ràng.
Anh có thể không cưới!
Nhưng Khương Lan Thính nào có buông được?
Anh cảm thấy Hoắc Kiều phân tích không đúng. Anh thích cô thật ra chẳng liên quan gì đến Tống Thanh Thanh cả, chỉ là thích cô thôi... Mấy ngày kia trong núi, tuy có nhếch nhác, nhưng cũng là khoảng thời gian anh cảm thấy thoải mái nhất.
Thậm chí là, anh chưa bao giờ bỏ bê công việc, dây dưa hoang đường với một người phụ nữ như vậy.
Trên thực tế, không phải anh không có cách nào ra khỏi núi. Đi bộ cũng có thể ra ngoài được, nhưng anh lựa chọn ở lại, bởi vì anh thích Hoäc Kiều, anh muốn được ở riêng với cô.
Những điều này anh không nói ra, nói rồi cô sẽ lại giận.
Khương Lan Thính nắm lấy tay cô, thuận thế quỳ một chân xuống trước mặt cô. Anh không nói những lời cầu hôn cũ rích nữa, mà chỉ lấy từ túi trong áo vest ra một chiếc nhẫn kim cương, năm lấy bàn tay thon dài của cô, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!