Hoắc Kiều vẫn dựa vào xe, một lát sau mới hỏi: “Anh muốn ăn ở đâu?”
Khương Lan Thính tiến lên phía trước vài bước, dựa vào người cô, hạ giọng: “Anh rất muốn tới nhà hàng nhưng anh lại sợ em tưới nước canh lên đầu anh, cho nên... Đi tới chỗ của anh đi! Tuy rằng rất mệt nhưng nhưng anh vẫn nguyện ý làm cơm cho em ăn!”
Hoäc Kiều không mở miệng, chỉ nhìn anh.
Khương Lan Thính rất ít khi hành động theo cảm xúc nhưng vào lúc này anh vẫn nhịn không được mà hành động theo cảm xúc của mình, anh nhẹ nhàng sờ. lên khuôn mặt cô, nói: “Trước kia anh nghĩ kết hôn chỉ là kết hôn, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ yêu chiều một người phụ nữ nào cả, nhưng mà Hoäc Kiều à, anh có hơi suy nghĩ đến việc yêu chiều em rồi, yêu chiều em như công chúa nhỏ... Biến em thành kiểu người lúc nào cũng muốn làm nũững với anh ấy.”
Hoắc Kiều chỉ cười nhẹ: “Nghe cũng rất cảm động đó.”
Cô mở cửa chiếc Cullinan của mình ra: “Lên xe đi cậu Khương!”
“Gọi anh là Lan Thính!”
Khương Lan Thính nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, ánh mắt mang theo một chút sức mạnh của đàn ông nhưng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn thêm một chút tình ý quyến rũ.
Hoắc Kiều nhìn anh: “Được voi đòi tiên hả cậu Khương!”
Hiếm khi anh mới nói mấy lời này với cô: “Lúc em ngủ với anh sao không thấy em ghét bỏ anh được nước làm tới?”
Dù cho Hoäc Kiều da mặt có dày hơn nữa thì cô vẫn là con gái.
Khuôn mặt trở nên đỏ bừng, một lúc lâu sau, cô ngồi vào trong xe: “Anh có lên xe không? Không lên xe thì em đi đây!”
Khương Lan Thính lập tức ngồi vào trong xe, vừa đeo đai an toàn vừa nói: “Hiếm khi em tới đây đón anh, sao có thể không lên xe chứ?”
Dứt lời, giọng nói của anh cũng trở nên thấp hèn: “Chẳng những muốn lên xe, còn muốn nằm trên nữa.”
Hoắc Kiều hạ giọng mắng anh một câu.
Lúc cô lái xe, khuôn mặt vẫn vương rạng mây hồn, mang theo nét quyến rũ của phụ nữ.
Khương Lan Thính ngồi bên cạnh cô, một lát sau chắc là vì quá yên tâm, anh tựa lưng vào ghế ngồi rồi ngủ ... Lúc tỉnh lại, xe đã dừng ở trước cửa biệt thự của anh.
“Tới nơi rồi hả?” Giọng nói của anh hơi khàn vì vừa mới tỉnh ngủ.
Hoắc Kiều gật đầu, cô cởi đai an toàn rồi nói: “Cứ để dì giúp việc làm đi, anh... Rất mệt mà?”
Khương Lan Thính giữ chặt tay cô, khẽ ừ: “Đúng vậy! Liên tục tham dự rất nhiều cuộc họp, mệt chết!”
Hoäc Kiều không lên tiếng.
Cô thầm nghĩ trong lòng, thật ra không phải là cô không đau lòng cho anh mà là nếu kéo một người đàn ông mệt mỏi đi nấu cơm cho mình, anh làm xong ăn cũng chẳng ngon, thật ra cũng không có ý nghĩa gì mấy chỉ được cái khiến
bản thân cảm động mà thôi.
Dì giúp việc còn làm cơm ngon hơn!
Cô mở cửa xe: “Vậy anh đi nghỉ ngơi một chút trước đi! Em đi dạo vài vòng trong sân, đến giờ ăn cơm em sẽ gọi anh.”
Cô không nhắc lại chuyện của Anna và Tôn Tư Nam, Khương Lan Thính cũng không nói.
Thậm chí Khương Lan Thính chỉ hôn cô một chút, để cô đi dạo xung quanh còn mình đi ngủ bù.
Hoắc Kiều nhìn anh rời đi.
Khương Lan Thính lên lầu rồi đi vào phòng bếp, anh bảo dì giúp việc trong nhà làm vài món ăn, nói rằng bạn gái tới đây ăn cơm, dì giúp việc bên này đến từ nhà họ Khương, do bà Khương đích thân phái tới để chăm sóc con trai của mình,
dì ấy không khỏi vui rạo rực: “Là cô Hoắc đúng không?”
Khương Lan Thính cười: “Là Hoäc Kiều! Chú ý đừng làm cay quá, da cô ấy dễ nổi nhọt.”
Dì giúp việc cười nói: “Vâng! Tôi sẽ đi mua đồ làm thêm mấy món mới, lần đầu cậu chủ đưa bạn gái về, nhất định phải hoành tráng một chút mới được.”
Khương Lan Thính cười, đi đến cửa trước thay giày rồi lên lầu. Quả thật anh rất mệt mỏi nhưng không lên giường ngủ mà chỉ nằm trong phòng nghe nhìn có thang máy, không gian to lớn lại tối tăm yên lặng, hỗ trợ cho.
giấc ngủ tốt...
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!