Ôn Noãn đầu bù tóc rối chạy xuống lầu!
Cô tìm khắp biệt thự cũng không tìm thấy anh, kể cả dưới tầng hầm cũng không tìm thấy!
Hoắc Minh, anh đã đi đâu vậy?
Ngay lúc Ôn Noãn đang tuyệt vọng thì có một bóng dáng mảnh khảnh từ bên ngoài đi vào, do ngược sáng nên không nhìn rõ gương mặt, nhưng Ôn Noãn biết chắc đó là anh.
“Hoác Minh!”
Cô nhào vào lòng anh.
Hoắc Minh một tay ôm cô, cúi đầu cọ vào cần cổ cô: “Sao vậy?”
Ôn Noãn áp mặt mình vào ngực anh: “Hoắc Minh, em sợ! Em sợ anh đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa!”
“Ngốc à, sao có thể chứ!”
“Đừng khóc, em khóc nữa anh sẽ rất đau lòng!”
Anh đỡ cô ngồi xuống và đặt túi đồ ăn sáng lên bàn ăn.
Ôn Noãn sửng sốt, anh đã đi mua bữa sáng sao?
Hoắc Minh vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô, dịu dàng mỉm cười: “Dạo này em ăn không ngon miệng, tiệm bán đồ ăn sáng này là tiệm mà trước đây em thích nhất, đặc biệt là tàu hũ đá, ăn rất ngon, mau ăn đi!”
Anh bày ra cho Ôn Noãn.
Ngón tay Ôn Noãn run rẩy, múc một muỗng nhỏ, đưa vào miệng.
Vị mặn mặn. Như vị của nước mắt vậy!
Hoắc Minh ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.
Sau khi ăn hết nửa chén tàu hũ, anh khẽ nói: “Ôn Noãn, anh đã liên hệ với một viện điều dưỡng cao cấp, môi trường ở đó rất tốt, anh muốn đến đó chữa bệnh!”
Ôn Noãn đánh rơi chiếc muỗng trong tay xuống bàn...
Hoắc Minh muốn nhặt lên cho cô, nhưng tốc độ của cô còn nhanh hơn, vội vàng nhặt lên rồi dùng khăn giấy lau thật mạnh.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!