Cuối cùng, anh đọc tài liệu thêm hai tiếng rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Lúc đang mơ mơ màng màng, anh cảm giác trong ổ chăn có thêm một vật nhỏ lông xù xù, duỗi tay túm một cái, cả người Tiểu Hoắc Tây bò vào trong lòng ngực anh, bàn chân nhỏ lạnh lẽo dán lên bụng nhỏ của anh, còn đang la hét: “Bố ủ chân cho conl”
Hoắc Minh nằm thẳng, duỗi tay mở đèn ngủ đầu giường lên.
Tiểu Hoắc Tây ôm cổ anh.
Mắt tóc xoăn màu trà bồng bênh như bông xõa trên mặt anh như đuôi sóc, khuôn mặt trắng nõn kề sát làn da của anh, thở ra hơi nóng cũng có mùi thơm ngọt.
Hoắc Minh sờ cái eo múp mít của cô bé, nhịn không được nhìn lại thêm một lần.
Giống Ôn Noãn!
Nhưng đáng yêu hơn Ôn Noãn gấp trăm lần!
Sáng sớm hôm sau, Ôn Noãn trở về thay quần áo.
Cô vừa đẩy cửa ra đã thấy Tiểu Hoắc Tây dán vào Hoắc Minh, ngủ ngon lành.
Hình ảnh kia giống như trước đây...
Ôn Noãn không khỏi hoài niệm.
Cô đi đến mép giường, từ từ ngồi xuống, nhìn người đàn ông đang ngủ say. Lúc này không còn khắc khẩu, không còn phiền não khi anh mất trí nhớ, càng không cần lo lắng anh có yêu cô hay không...
Dường như cô được quay trở về quá khứ, cầm lòng không đậu nhẹ lẩm bẩm: “Minh!”
Hoắc Minh tỉnh lại thì nhìn thấy... sự dịu dàng trong mắt mà Ôn Noãn vẫn chưa kịp thu lại.
Có vẻ cô hơi kinh ngạc một chút, muốn chạy di.
Hoắc Minh sao có thể buông tha cơ hội này?
Anh nhanh chóng bắt lấy tay cô, kéo về phía mình, thấp giọng mở miệng: “Ôn Noãn, đã lâu rồi em không gọi anh là Minh!”
Ôn Noãn bị bắt ghé vào ngực anh, bên cạnh là khuôn mặt nhỏ đang say giấc nồng của Tiểu Hoắc Tây.
Cô hơi giấy giụa: “Sẽ đánh thức con tỉnh mất!”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Một lát sau, anh ôm Tiểu Hoắc Tây đến một bên, sau đó lại gấp không chờ nổi xoay người, đè Ôn Noãn dưới thân, tận tình hôn cô
Ôn Noãn đấm ngực anh: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!