Chỉ có thể mặc anh chơi đùa.
Đến một ngày nào đó anh chán rồi, vậy cô nên làm thế nào đây?
Bàn tay đang chống lên vai anh của Ôn Noãn nhẹ nhàng trượt xuống dưới dây lưng của anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên khuy dây lưng, như có như không mà chọc ghẹo:
"Vậy phải xem biểu hiện của anh!"
Hoắc Minh bị cô kích thích, há miệng cắn một cái lên tai
"Đúng là xấu xa!"
Cũng may, ở bên ngoài anh vẫn biết chừng mực, không làm quá mức.
Bọn họ đi dạo suốt một ngày, không chỉ có đồ Tết, còn mua cả quần áo mới đi chơi Tết cho mấy đứa nhỏ, Ôn Noãn còn chọn hai bộ cho Trương Sùng Quang, bảo nhân viên giao đến nhà họ Trương.
Lúc trở về, Hoắc Minh tự mình lái xe.
Anh đi được một đoạn, đột nhiên hỏi: "Em thích Sùng Quang lắm à?”
Ôn Noãn gật đầu: "Nhìn rất tuấn tú! Lại còn thông minh!"
Hoắc Minh nắm vô lăng, ho khan một tiếng: "Thế nào thì gọi là tuấn tú?"
Ôn Noãn liếc nhìn anh một cái.
Cô biết anh có ý gì, chẳng qua chỉ muốn hỏi cô xem có thấy anh đẹp trai hay không thôi.
Tất nhiên Hoắc Minh rất đẹp.
Có thể nói, anh là người đàn ông đẹp nhất mà Ôn Noãn từng gặp.
Cô không chút keo kiệt nói: "Giống như anh thế này là tuấn tú rồi!"
Hoắc Minh cười khẽ một cái, anh duỗi tay chạm vào tấm kính trên xe, nói nhỏ: "Lại có tuyết! Nếu như tuyết lớn thì chúng ta phải đón năm mới trong nhà... Nghĩ thử xem có bộ phim nào mà em chưa xem không, chúng ta ở nhà xem."
Tuyết mịn, càng rơi càng lớn...
Ôn Noãn dùng đầu ngón tay chạm lên cửa xe.
Thời tiết như thế này, lại cùng anh ngồi trong xe ngắm cảnh tuyết rơi khiến cô cũng có chút rung động.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!