*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài ngày sau đó, Nguyễn Dạ Sênh rời đi.
Lần này đi, Phùng Đường Đường, Lộ Thanh Minh, Cố Tê Tùng cùng tất cả đều đi theo. Về Nhan Thính Hoan cả ngày không biết là bận bịu mấy chuyện vớ va vớ vẩn gì, những ngày này đến một cái bóng cũng không thấy đâu, còn buổi tối căn bản cũng không trở về, không biết là đi đâu, người đại diện cái gì thật ra là không phải.
Vai diễn Định Ách trong Tuy Đình phần lớn các phân cảnh đều quay cùng Đặng Tuy, Nguyễn Dạ Sênh sau khi đi, Hề Mặc cũng không có nhiều phân cảnh, Lâm Khải Đường để nàng quay vài cảnh rồi sau đó cũng cho nàng thư giản.
Từ khi vào đoàn phim, nàng ngoài quay phim cũng là quay phim, mặc dù mệt, tuy nhiên, mỗi ngày trôi qua cũng rất phong phú. Phải nói đến, khi nàng vừa mang lên lớp da mang tên Nguyễn Dạ Sênh này thì cảm giác được rảnh rỗi đến muốn sinh ra bệnh, cuối cùng thì giờ nàng cũng có hi vọng rồi, thời gian ở trong đoàn phim với nàng mà nói là vô cùng đáng giá, dần dần cũng hình thành nên thói quen ở bên cạnh mình có những người quen thuộc.
Một thoáng sau đó, đột nhiên lại thiếu vắng đi những người quen thuộc này, lại thêm ở không rảnh rỗi, nàng có chút không quen.
Hề Mặc không muốn quá rảnh rỗi, dù sao một người rảnh rỗi quá khó tránh phải suy nghĩ nhiều điều. Kỳ thật nàng không biết rốt cuộc là bị chạm cái gì, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ.
Vì để tránh cho loại cảm giác này tiếp tục phát sinh, nàng phải tự tìm chút ít việc để làm, nghĩ đến ông chủ tiệm trái cây bên đường nên có chút tin tức cho mình rồi, nàng quyết định đi đến tiệm trái cây một chuyến.
"Nguyễn tiểu thư, lại đến mua trái cây à?" Chủ tiệm trái cây đưa Hề Mặc không ít thứ tốt, làm việc vô cùng hết sức, mời chào cũng mời đến nhiệt tình.
Hề Mặc gật gật đầu: "Cứ như trước đây."
"Cô chờ một chút, tôi đi chuẩn bị."
Không lâu sau thì đã chuẩn bị xong, ông chủ đưa cho nàng một túi nhựa trái cây lớn rồi lặng lẽ nhét qua cho nàng một ổ cứng di động HDD: "Đây là của mấy ngày nay."
Hề Mặc nhận lấy, đem ở cứng di động HDD bỏ vào trong túi nhựa, nói: "Cám ơn, lần sau tôi lại đến, đừng bỏ sót thứ gì."
"Yên tâm, tôi mỗi ngày đều nhớ kỹ làm cho cô."
Trở lại căn phòng trong khách sạn, Hề Mặc mở laptop, kết nối với ổ cứng di động HDD vừa nhận được, mở ra xem thứ bên trong. Đây là một sự kiện buồn tẻ không có chút thú vị gì, phí mắt phí não, người bình thường rất khó để chuyên chú nhìn những thứ này cả ngày, chỉ có thể xem hơn 10' sau đó liền nghĩ không tiếp tục nữa, nhưng Hề Mặc lại thích loại chuyên chú này.
Chuyên chú có thể làm cho nàng không nghĩ đến thứ khác.
Nàng tốn rất nhiều thời gian, vừa nhìn vừa ghi chép, ghi chép phân tích ra rất nhiều trang, làm thẳng đến khuya.
Ở nhà hàng của khách sạn, một mình yên lặng ăn cơm tối xong, rồi một mình trở lại căn phòng, sau đó hồi lâu, không biết nên đi đâu nữa, làm cái gì đều không thấy vui vẻ. Hề Mặc đành phải ấn mở website, bắt đầu lên mạng.
Nguyễn Dạ Sênh không ở đây những ngày này, nàng luôn vô thức lên mạng xem tin tức của "Hề Mặc". Nàng lúc trước vốn là tiêu điểm của truyền thông, tùy tiện đi dạo phố ở đâu đó cũng có cẩu tử đi theo, hiện tại Nguyễn Dạ Sênh trở thành nàng, giờ muốn xem tin tức Nguyễn Dạ Sênh cũng khá dễ dàng.
Thông qua internet, nàng thấy được Nguyễn Dạ Sênh thay thế nàng tham gia họp báo, đi đủ loại hành trình.
Nhìn thấy hình quảng cáo ở các nơi của Nguyễn Dạ Sênh, ngày mai lại dự họp báo buổi trình diễn thời trang sản phẩm mới gì đó, thấy đèn flash vừa đến Nguyễn Dạ Sênh liền mỉm cười, thấy được vô số người hào phóng cùng Nguyễn Dạ Sênh nói chuyện, thấy được fans hâm mộ tại sân bay đón tiếp, như xoáy nước vây chặt Nguyễn Dạ Sênh, thấy được…
Đều là Nguyễn Dạ Sênh.
Cảm giác là cả thế giới xem tin tức Hề Mặc đều để ý đến đó là Hề Mặc, duy nhất chỉ có mình nàng, xem tin tức của chính mình, lại để ý đến Nguyễn Dạ Sênh bên trong cái túi da Hề Mặc.
Nàng càng xem càng thấy tâm phiền ý loạn, trong lòng không yên, chỉ thấy cảm thấy giống như mình có bệnh. Nên uống thuốc gì mới tốt đây?
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Hề Mặc trong cổ họng có chút phát hỏa, đau đến không chịu được. Nàng từ trước đến nay luôn coi trọng sức khỏe của mình, nhận thấy có chút vấn đề liền giải quyết ngay lập tức, hôm nay với thân thể của Nguyễn Dạ Sênh này, nàng vẫn nguyên thói quen như vậy.
Hề Mặc đi một chuyến đến bệnh viện, đã bắt số xong. Hề Mặc mang lấy khuôn mặt này của Nguyễn Dạ Sênh đi ngoài đường không có ai nhận ra nàng, đại khái bây giờ cũng thấy được chỗ tốt của việc đổi thân thể, rốt cuộc cũng không cần phải phản trinh sát đám cẩu tử kia rồi, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong nhẹ nhàng hỏi nàng: "Mấy ngày nay có ăn đồ cay độc, cay nóng rồi hả?"
"Không có, tôi trước giờ luôn ăn đồ thanh đạm."
Bác sĩ hỏi nàng thêm vài câu để hiểu rõ sự việc, Hề Mạc trả lời từng câu một.
Bác sĩ cuối cùng nói: "Vậy là có thể những ngày này do cô có chuyện gì đó sốt ruột lại giấu ở trong lòng. Thật ra một người quá sốt ruột cũng sẽ phát hỏa đấy, cảm xúc rất dễ ảnh hướng đến sức khỏe cơ thể, cụ thể là như cô thấy bây giờ."
Hề Mặc nói: "Tôi không có chuyện gì sốt ruột cũng không có nóng nảy."
Nàng băng bó mặt lặp lại: "Tôi tuyệt đối là không có sốt ruột."
Bác sĩ: "…"
"Tốt tốt, cô không có nóng nảy." Bác sĩ thật không hiểu được, cấp cho nàng thuốc thanh nhiệt trừ hỏa, lại dặn dò: "Cô phải giữ tâm trạng vui vẻ, đây chỉ là vấn đề nhỏ, rất nhanh sẽ trở lại tốt thôi."
Sau khi trở về vừa uống lấy thuốc thanh nhiệt trừ hỏa, nhưng vẫn tiếp tục phát hỏa.
Nguyễn Dạ Sênh mỗi ngày mỗi giờ đều loay hoay, suốt ngày đêm, làm việc liên tục không nghỉ, thực sự phải cân nhấc lấy thời gian, ở trong điện thoại làm mấy cái ghi nhớ, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều lấy ra xem một lần.
Chuồng ngựa nhà Hề Mặc không phải người nào cũng tùy tiện nói vào là vào, vậy mà Hề Mặc mời cô đi vào chuồng ngựa nhà cô ấy, lại còn dạy cô cưỡi ngựa, Nguyễn Dạ Sênh trong đầu phân biệt đầy đủ các loại tư vị, càng nghĩ lại càng muốn cười, đem mặt chôn vào gối nằm, trong lòng âm thầm cảm thấy phấn khích, chỉ mong sớm đến ngày hẹn.
Ngày hẹn càng ngày càng đến gần, Nguyễn Dạ Sênh thần sắc vô cùng sáng láng, tuy nhiên vừa nhìn đến lại thấy bộ dạng lạnh lùng của Hề Mặc mà ẩn nhẫn trong đó là khí tức như muốn khai xuân. Phùng Đường Đường mỗi ngày đi theo cạnh cô, nhìn thấy bộ dạng như muốn nở hoa rồi mà còn ra vẻ cao ngạo lạnh lùng, muốn hỏi nhưng không dám.
"Vé máy bay đã đặt xong?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi Phùng Đường Đường
"Đã đặt xong." Phùng Đường Đường cẩn thận từng li từng tí nói: "Hề tỷ, hôm nay chị hỏi em năm lần rồi."
"Thật sao?" Nguyễn Dạ Sênh khóe mắt giương lên liếc nhìn Phùng Đường Đường rồi cúi đầu tiếp tục xem tài liệu Lộ Thanh Minh đưa cho cô.
Lộ Thanh Minh nói: "Ngày mai là đi rồi, em không trở lại Hoành Điếm là muốn trở về công ty sao?"
"Không quay lại." Nguyễn Dạ Sênh vẫn cấm đầu xem tài liệu: "Tôi có chuyện quan trọng muốn đi làm."
Đừng nhìn thấy Lộ Thanh Minh suốt ngày giày tây mà đánh giá, thực ra là một người đại diện chuyên nghiệp đấy, đối với Hề Mặc tâm lạnh như băng này, anh ta không khỏi hỏi thêm một câu: "Chuyện quan trọng gì?"
"Cưỡi ngựa."
Lộ Thanh Minh: "…"
…Chuyện này quan trọng ở điểm nào?
Ngày tiếp theo khi xuống sân bay, Nguyễn Dạ Sênh đi thẳng đến chuồng ngựacủa Hề gia.
Đêm qua Hề Mặc đã nhắn địa chỉ của chuồng ngựa cho cô, còn nói qua các công nhân trong đó và một số phương tiện, vị trí cùng tình huống đều nói rõ, phân ra các đề mục, nhắn một đoạn tin nhắn rất dài, phòng trường hợp cô dưới thân phận Hề Mặc đi vào gặp công nhân bên trong mà bởi vì các tình huống không rõ khiến cho người khác cảm thấy kì quái.
Rõ ràng là lúc đầu Hề Mặc không hề nói chuyện phiếm với cô mà bây giờ đầy màn hình đều là văn tự của Hề Mặc nhắn đến, nếu như trong nội tâm Nguyễn Dạ Sênh còn có một khoảng không gian, cô nhất định sẽ đem tất cả các văn tự này của Hề Mặc phân ra bắt đầu… treo đầy trái tim.
Chuồng ngựa ở vùng ngoại ô, cất điện thoại vào sau đó liền nhìn thấy một đám cẩu tử kiên trì theo sát phía sau, lái xe đến gần chuồng ngựa, trong chốc lát thì không nhìn thấy bóng dáng của đám cẩu tử kia đâu, nghĩ đến hình như đám cẩu từ chắc là không phải trốn đi mà là bởi vì nguyên nhân khác, không thể theo đến.
Nguyễn Dạ Sênh cầm theo túi xách, yên lặng đứng đợi ở bên ngoài chuồng ngựa.
Lúc vừa mới vào đoàn phim Tuy Đình là mùa hè, qua nhiều ngày quay chụp như thế, cô còn phải đi đi lại lại nhiều ngày, bây giờ đã sang thu rồi. Bầu trời thu rất cao rất xanh, không khí lại trong lành, trước mắt là những chiếc lá của các cây cao to đang rơi rụng vốn còn đang nhuốm màu xanh tươi sum xuê, cây lá hiện tại ánh lên một điểm vàng của sắc thu, đợi về sau mùa thu dần dần rõ rệt, chúng sẽ triệt để nhuộn màu vàng óng như ánh lên ngọn lửa hồng.
Ngọn gió mang cảm giác tươi mát, thổi bay tóc dài Nguyễn Dạ Sênh, cô thấy cơn gió đến từ con đường kia, quay đầu nhìn theo hướng gió. Xa xa trêи con đường kia xuất hiện một điểm đen.
Điểm đen kia càng ngày càng gần, từ từ nhìn thấy đó là một chiếc xe, luôn hướng phía chuồng ngựa bên này chạy tới, chạy nhanh vào ga ra lớn đang sửa chửa ở cạnh chuồng ngựa.
Nguyễn Dạ Sênh không chần chừ, chạy về phía chiếc xe kia.
Hề Mặc lái xe vòng qua chỗ ngoặc, chạy tới cửa nhà để xe, nhìn qua kính chiếu hậu, nàng nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh. Trời thu chiếu vào chiếc kính, phản chiếu ra một điểm sáng chói mắt, ánh sáng này làm cho phía nàng nhìn về Nguyễn Dạ Sênh có chút mơ hồ lại mê ly, Hề Mặc nhìn thấy, híp mắt lại rồi hạ mắt.
Bánh xe lăn chầm chậm, Hề Mặc đưa đầu ra cửa sổ xe, vừa nhìn ra phảng phất như thời gian đang trôi chậm dần, bầu không khí thanh tĩnh, thơ mộng, lá cây hiện ra ánh vàng, nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống phía sau Nguyễn Dạ Sênh, rồi bị gió thu thổi đi về phía xa.
Hề Mặc giẫm phanh, dừng lại.
Nguyễn Dạ Sênh đứng ngoài cửa xe của nàng, có chút thở dốc, đôi má hiện lên chút hồng hồng.
Hề Mặc nhìn trán cô lấm tấm vài giọt mồ hôi, thấp giọng nói: "Chạy làm gì? Mang giày cao gót, không sợ chạy ngã gãy chân tôi sao?"
Nguyễn Dạ Sênh cười đến gập lưng, vịn của sổ cười, thấp giọng nói: "Lúc trước tôi còn mang giày cao gót nhảy múa, thăng bằng rất tốt, cô không cần lo."
"Ừm, cô rất giỏi." Hề Mặc bưng thần sắc
"Cô có nhớ tôi không?" Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh dịu dàng hỏi nàng.
Hề Mặc: "…"
"Chúng ta bây giờ không phải là bạn bè a?" Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy sắc mặt nàng trong nháy mắt có chút gượng, nở nụ cười, lại nói: "Bạn bè nhiều ngày không gặp, cũng nên có chút nhớ a?"
Bạn bè.
Hề Mặc lúc này mới như mới tỉnh lại, thấp giọng nói: "… À, bạn bè nhớ nhung sao? Cũng có chút suy nghĩ."
Nguyễn Dạ Sênh vẫn nhìn nàng, cho dù nàng nói cái gì, Nguyễn Dạ Sênh cũng phấn kϊƈɦ.
"Tôi đi đỗ xe, cô ở đây chờ tôi." Hề Mặc một lần nữa khởi động xe.
Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, yên lặng đúng tại chỗ chờ nàng.
Đỗ xe xong, Hề Mặc đi tới, hai người sóng vai đi vào chuồng ngựa. Trong chuồng ngựa bảo vệ cùng nhân viên công tác vừa nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh đi vào đều cúi đầu chào, Nguyễn Dạ Sênh hành động dứt khoát, hướng bọn họ gật gật đầu, giới thiệu Hề Mặc: "Đây là bạn của tôi, Nguyễn Dạ Sênh, hôm nay đưa cô ấy tới chơi."
Trước kia Hề Mặc gặp họ không biết bao nhiêu lần, tên họ vừa gặp mặt liền có thể tuồng ra, giờ nàng giả bộ như lần đầu gặp mặt, mỉm cười chảo hỏi bọn họ.
"Mọi người còn nhiều việc, tôi đưa cô ấy vào là được rồi." Nguyễn Dạ Sênh tỏ ra tự nhiên nói: "Cô ấy lần đầu tiên cưỡi ngựa, lát nữa tôi dạy cô ấy, mọi người đừng đến sân huấn luyện số 3, cô ấy không muốn ai nhìn thấy khi tập luyện."
Nhóm nhân công thấy vậy liền nói được rồi tản ra làm việc.
"Tôi thấy cô nhìn như không thấy xấu hổ." Mọi người vừa đi ra, Hề Mặc mới nói.
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
—–hết chương 42—– Ed thông báo: Theo một số yêu cầu và sau bao ngày đắn đo suy nghĩ tới nát óc thì nay mình sẽ đổi thử xưng hô giữa Hề Mặc và Nguyễn Nguyễn nhà ta. Nếu như thấy hợp lí thì mình sẽ giữ. Các đồng chí cứ tiếp tục góp ý, mình sẽ trao dồi thêm. Chào thân ái và quyết thắng 2333.