Edit: Tử Nguyên Nhi
Nhan Nhất Minh quả nhiên có một cái nghệ danh, bất quá bởi vì quá hoa hòe loè loẹt, Nhan Nhất Minh không nhớ rõ.
Giản Ngọc Diễn mỗi ngày đều tới, so với Nam Cung Huyền lúc trước, Giản Ngọc Diễn tình trường cao thủ như vậy thông minh hơn hắn nhiều, cũng sẽ hưởng thụ nhiều.
Bởi vì hắn thường tới, chỗ ở Nhan Nhất Minh đã dọn tới sân tốt nhất mai viên hiện giờ, lúc bọn nha đầu đang giúp Nhan Nhất Minh chải đầu, Giản Ngọc Diễn sai người đi xuống, tiếp nhận lược đơn giản búi thành lưu vân,
"Có thích hay không?"
"Tất nhiên là thích", Nhan Nhất Minh cười ngọt, như là cái gì cũng không biết, "Công tử vì sao sẽ sơ búi tóc nữ tử."
Giản Ngọc Diễn tay hơi hơi dừng, vì cái gì sẽ? Tất nhiên là bởi vì Giản Ngọc Nhi thích như vậy nhất, tiếp nhận trâm cài Nhan Nhất Minh đưa qua, không đáp hỏi lại nàng, "A Minh không ngại đoán xem."
Nhan Nhất Minh chậm rì rì mở miệng, "Công tử danh tiếng phong lưu truyền xa, hẳn là đã vì vị hồng nhan tri kỷ nào đó búi qua."
Giản Ngọc Diễn nhìn trong gương đồng gương mặt tú lệ quen thuộc cười nói, "Ghen tị?"
"Công tử hồng nhan muôn vàn cần gì phải như vậy", Nhan Nhất Minh cười nhạo một tiếng đứng lên, ghen, sao có thể.
Giản Ngọc Diễn nghe lời này lại càng nghĩ nàng ăn giấm, tâm tình rất tốt, lại nhìn khuôn mặt quen thuộc, hơi hơi hoảng hốt duỗi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng lẩm bẩm nói, "Về sau chỉ vì ngươi búi tóc."
"Hảo a", Nhan Nhất Minh nhẹ giọng đáp, ta sẽ thay Giản Ngọc Nhi nhận lấy.
Ban ngày bồi Giản Ngọc Diễn nói chuyện phiếm chơi đùa hoặc là nghe các cô nương hát tuồng, buổi tối Giản Ngọc Diễn luôn sẽ trở lại Giản phủ, nhóm con hát không quen nhìn Nhan Nhất Minh cười nhạo nói Nhan Nhất Minh không bản lĩnh không lưu được Giản công tử.
Nhan Nhất Minh gật gật đầu, "Kia tỷ tỷ nên cố gắng nỗ lực hoàn thành tiểu tâm nguyện này của muội muội."
Con hát tức dậm chân, Giản công tử từ phía sau đi tới, cực kỳ thuận tay ôm ở bên hông nàng cười nhẹ hỏi nàng, "Cái tâm nguyện gì."
Giản Ngọc Diễn đột nhiên xuất hiện, con hát kia sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cuống quít rời đi, Giản Ngọc Diễn dắt Nhan Nhất Minh cùng đi hướng đến đình viện Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh mặt hơi hơi nghiêng, trên má khó nén vui sướng, mắt hạnh xinh đẹp ngây thơ mà lại câu nhân, "Tự nhiên là, có thể lưu Giản công tử lại buổi tối."
Đợi cho gác mái, Nhan Nhất Minh thở nhẹ một tiếng ấm áp, kéo tay Giản Ngọc Diễn ra muốn đi giúp Giản Ngọc Diễn pha trà, lại bị Giản Ngọc Diễn kéo ngã xuống người Giản Ngọc Diễn.
Giản Ngọc Diễn ngửi được cần cổ nàng nhàn nhạt thanh hương, thanh âm hàm chứa ý cười cùng thâm ý trầm thấp mà ái muội, "Muốn lưu lại ta?"
Giản Ngọc Diễn trên người có nhàn nhạt mùi rượu, "Đương nhiên muốn."
"Kia cần phải hảo hảo ngẫm lại, ta cũng không phải là dễ lưu như vậy."
Nhan Nhất Minh giả bộ hồ đồ, "Không bằng ta bồi công tử chơi cờ."
"Ngươi thắng không được ta."
"Kia không bằng công tử xướng một khúc tây sương?"
Giản Ngọc Diễn nắm cằm Nhan Nhất Minh để nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Thật sự không thể nghĩ ra?"
Sách, Nhan Nhất Minh đánh giá Giản Ngọc Diễn một phen, khẽ cười một tiếng duỗi tay phất tay Giản Ngọc Diễn,
"Tất nhiên là nghĩ ra, bất quá nô gia bán nghệ không bán thân."
Giản Ngọc Diễn bị nàng chọc cười, chân dài đáp ở trên trường kỷ nhìn nàng phút chốc trốn xa, chỉ chốc lát sau lại sờ soạng trở về, một đôi bàn tay mềm nhẹ nhàng ấn vỗ ở giữa trán hắn.
Nàng không muốn, hắn cũng không nóng nảy, nữ tử này ngoài dự đoán làm hắn cảm thấy hứng thú làm hắn cảm thấy thích, không được đầy đủ là bởi vì lớn lên tương tự Ngọc Nhi.
Giản Ngọc Diễn có khi cảm thấy chính mình nhặt được bảo, sẽ xướng khúc sẽ châm trà, sẽ cầm kỳ thư họa còn sẽ biết một ít thủ pháp mát xa, cảm thụ được giữa trán nặng nhẹ có lực độ, trong một tiếng kinh hô của Nhan Nhất Minh túm chặt tay nàng kéo người xuống.
"Làm cái gì", Nhan Nhất Minh cười mắng.
"Thử xem thủ pháp của ta."
Đợi Giản Ngọc Diễn đi rồi kiều diễm đảo qua, Nhan Nhất Minh lười biếng nằm ở trên trường kỷ, tiểu quả táo chạy tới tranh công, "Ký chủ lần trước nói thân phận Nhan tiểu thư quá chịu trói buộc, lần này cái thân phận này thế nào, muốn lãng thế nào cũng được a."
"Thực không tồi", Nhan Nhất Minh rất vừa lòng, "Giản Ngọc Nhi bên kia là cái trạng huống gì?"
"Ân...... Tuy rằng nói tuyến Nam Cung Huyền Giản Ngọc Nhi đã vô pháp công lược, nhưng là ứng một câu, không chiếm được vĩnh viễn đều là tốt nhất, Giản Ngọc Nhi bên kia độ hảo cảm tối cao vẫn là Nam Cung Huyền, kế tiếp là Giang Dật, Giản Ngọc Diễn năm phần trăm."
Nhan Nhất Minh sách một tiếng, "Ta có chút đau lòng Giản Ngọc Diễn, rõ ràng là hắn làm bạn thời gian dài nhất, cư nhiên độ hảo cảm thấp nhất, thật là ngược tâm a. Bất quá Giản Ngọc Nhi đối với Giản Ngọc Diễn là thân tình, cho nên đây mới là nguyên nhân độ hảo cảm không thể đi lên đi, rốt cuộc cái độ hảo cảm này chỉ chỉ giữa nam nữ."
Tiểu quả táo chần chờ một chút, "...... Hình như là cái đạo lý như vậy."
"Đúng không", Nhan Nhất Minh nói, "Bất quá ta vẫn luôn không nghĩ ra, thẻ SSR này cùng thẻ SR Nam Cung Huyền trước đó trừ bỏ số liệu cũng không có gì không giống?"
"Số liệu không giống nhau, thuyết minh tiến độ đẩy mạnh trò chơi không giống nhau a, thẻ kia thúc đẩy tiến độ đến khi Nam Cung Diệp bị phong Việt Vương, củng cố đảng thế lực Thái Tử, cái này làm cho Nam Cung Huyền ở đoạt đích chiếm được tiên cơ rất lớn."
Nhan Nhất Minh trầm mặc trong chốc lát đột nhiên mở miệng, "Ta đã suy nghĩ cẩn thận, Nam Cung Huyền thật là thân nhi tử trò chơi, Giản Ngọc Diễn vốn dĩ chính là một bên Thái Tử, một thẻ bài công xong còn giúp địa vị Thái Tử càng ngày càng ổn, sau đó Giang Dật giúp hắn bày mưu tính kế, Thiệu Kinh Vũ giúp hắn tranh đấu giành thiên hạ, cuối cùng cung chúc Nam Cung Huyền thành công đăng cơ?"
Vì cái gì rõ ràng không phải cái dạng này, nhưng lại cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý?
"...... Không có......"
"Không có?" Nhan Nhất Minh kinh ngạc, "Nam Cung Huyền không có đăng cơ? Hắn không làm hoàng đế ai làm hoàng đế, cũng không ai......"
Nói đến nơi này Nhan Nhất Minh đột nhiên nhớ tới một điẻm vẫn luôn nghi hoặc, cũng chính là vấn đề quan hệ huynh muội Giản Ngọc Nhi cùng Giản Ngọc Diễn. Phía trước đoán được trong hai người này khẳng định có một người không phải thân nhi tử hoặc là thân nữ nhi Giản gia, che giấu thân phận cũng nhất định không đơn giản, cho nên Giản Ngọc Diễn lúc này mới vất vả gạt như thế nào cũng không nói cho Giản Ngọc Nhi.
Đại bối cảnh trò chơi này, hình như là cách lúc kiến triều kỳ thật cũng không có bao lâu?
Nhan Nhất Minh đôi mắt đột nhiên trợn tròn, nàng giống như phát hiện một cái đại bí mật, Giản Ngọc Nhi, nữ chủ bổn trò chơi!
Không phải là tiền triều công chúa đi!
Nhan Nhất Minh không thể tưởng tượng nói, cuối cùng tiền triều phục hưng đánh đổ Nam Cung Huyền tự mình làm nữ vương sau đó thế giới nữ tôn vừa lúc hưởng thụ bốn cái mỹ nam?
Tiểu quả táo đã không thể dùng ngọa tào tới biểu đạt nội tâm chấn kinh rồi.
Một mặt khiếp sợ sức tưởng tượng thiên mã hành không của Nhan Nhất Minh, một mặt kinh ngạc cảm thán không đâu vào đâu như vậy nhưng cư nhiên còn có thể dính một chút, thật sự nhìn không được ký chủ nhà mình ngày thường thông minh lại ngớ ngẩn như vậy, tiểu quả táo vội vàng đình chỉ phỏng đoán của Nhan Nhất Minh,
"Ký chủ ngươi bình tĩnh, thật sự không phải như vậy, nữ tôn gì đó qua không được tổng cục Quảng Điện, Giản Ngọc Nhi thật sự không có ......"
"Vậy chính là Giản Ngọc Diễn có cái gì?" Nhan Nhất Minh nháy mắt khôi phục bình thường.
Tiểu quả táo choáng váng.
Nó, nó nó nó vừa mới nói gì đó!!!!
Nhan Nhất Minh vui tươi hớn hở nhìn tiểu quả táo bị mình lừa dối nói lỡ miệng, "Không có nữ tôn, thân phận Giản Ngọc Nhi chính xác, cho nên nói bên trong hai người này, thân phận Giản Ngọc Diễn mới là giả."
Tiểu quả táo:......
"Nam Cung Huyền không có thuận lợi đăng cơ, như vậy nhất định là có người đoạt vị trí này, người có thể đoạt vị trí này nhất định cùng hoàng tộc chân chính thoát không được quan hệ, vô luận là đương triều hay là tiền triều, nhưng dựa theo tính điểu cán của trò chơi, người lợi hại như vậy nhất định sẽ là bốn cái nam chủ hoặc là nữ chủ, mà thân phận Giản Ngọc Diễn là giả, người này hẳn chính là hắn."
Tiểu quả táo cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi là ai nói ký chủ thiên mã hành không có chút ngu ngốc?
Nó có thể thu hồi những lời này hay không?
Nhưng Nhan Nhất Minh vẫn là nói ra phỏng đoán, "Giản lão gia tử là lão nhân trải qua tam triều, Giản lão gia tử còn sống, như vậy Giản tướng nhất định là biết thân phận Giản Ngọc Diễn. Nếu hắn không có tâm, như vậy có thể tùy ý Giản Ngọc Diễn lớn lên không cần nói cho hắn biết, nhưng dựa theo lời trước đó của Giản Ngọc Diễn nói chính mình cùng Giản Ngọc Nhi rõ ràng không phải thân huynh muội, như vậy đã giải thích hắn biết được thân phận mình."
"Vì cái gì muốn nói cho Giản Ngọc Diễn, vì cái gì Giản tướng kiên quyết không đồng ý Giản Ngọc Nhi gả cho Thái Tử, đại khái chỉ có một nguyên nhân,"
Run run rẩy rẩy nói tiếp, "Cái, cái gì nguyên nhân?"
"Bởi vì hắn nhất định sẽ diệt trừ Thái Tử, cho nên không cho phép thân sinh nữ nhi gả cho Nam Cung Huyền, nhìn như Giản tướng đứng ở bên Thái Tử, trên thực tế hắn có tâm khác, Thái Tử không phải là quân chủ hắn nguyện trung thành, mà chân chính là một chướng ngại vật lớn nhất của người hắn nguyện trung thành, mà cái người này......"
Nhan Nhất Minh thanh âm thực xác định,
"Chính là Giản gia đại công tử, Giản Ngọc Diễn."
Câu này nói ra, đã không phải suy đoán, mà là khẳng định.
"Ngươi nói có phải hay không?"
Tiểu quả táo không thể nói là phải cũng không thể nói không phải, cuối cùng rối rắm hơn nửa ngày, hoàn toàn vô vọng cưỡng chế chết máy, tự mình ăn năn đi.
Giản Ngọc Diễn từ một công tử phóng đãng lưu manh, đột nhiên biến thành hoàng tộc tiền triều lưu lại, thậm chí có khả năng trong tương lai xử lý Nam Cung Huyền tự mình đăng cơ, tương phản lớn như vậy, rất khủng bố!
Chung cực đại vai ác.
Là một tồn tại hắc hóa.
Đặc biệt là vẫn giấu ở bên người Nam Cung Huyền nhiều năm như vậy, vô luận là ai cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu của hắn.
Nếu không phải nàng có thể xem xét cốt truyện, tiểu quả táo lại ngớ ngẩn lộ ra chân tướng, đại khái đến chờ đến chương sau sẽ là một cú sốc.
Chờ Giản Ngọc Diễn đến, Nhan Nhất Minh đang nằm ở trên giường trợn tròn mắt phát ngốc, Giản Ngọc Diễn đi qua đi thân mật nhéo nhéo khuôn mặt Nhan Nhất Minh hỏi nàng, "Nghĩ cái gì chuyên chú như vậy?"
"Suy nghĩ......" Nhan Nhất Minh ngẩng đầu nhìn Giản Ngọc Diễn một cái, suy nghĩ dựa theo cái cốt truyện phát triển này, ngươi cùng Nam Cung Huyền có phải sẽ phải đấu rớt một người hay không, đợi ánh mắt một lần nữa ngắm nhìn trên mặt Giản Ngọc Diễn, thanh âm không khỏi mềm nhũn, "Suy nghĩ ngày mai gặp ngươi nên xuyên xiêm y gì."
Ánh mắt vừa mới tìm tòi nghiên cứu biến mất sạch sẽ chỉ còn lại có thích, giống như là hắn nhìn lầm rồi, Giản Ngọc Diễn khẽ cười một tiếng chọc nàng, "Nếu ngày mai ta không tới?"
"Vậy chuẩn bị tốt quần áo ngày kia mặc."
"Ngày kia vẫn không tới?"
Nhan Nhất Minh duỗi tay bắt lấy quần áo túm hắn xuống, mặt mày xinh đẹp cong lên, một giọng nói vốn là cực hảo như là trộn lẫn vài tia mất mát thấp giọng nói,
"Vậy xếp lại quần áo, ngươi giúp ta mặc."