Edit: Tử Nguyên Nhi
Chặn Giản Ngọc Nhi ở bên ngoài, Nhan Nhất Minh cùng tiểu quả táo nghiên cứu công lược kế hoạch Nam Cung Huyền.
Cùng trò chơi không giống nhau là, lúc trước trò chơi tiến độ mỗi thẻ bài đều yêu cầu xoát hằng ngày không cần biết ngày đêm, nhưng ở hệ thống, thẻ bài sẽ theo độ hảo cảm của nam chính mà không ngừng gia tăng.
Trước kia Nhan tiểu thư một lòng chỉ nghĩ về Nam Cung Huyền, nhưng một lòng chỉ có một người tựa hồ cũng có sai, không biết khi nào, lúc trước Nam Cung Huyền còn sẽ có vẻ mặt ôn hoà, đến sau đó một lời hay cũng không muốn nói.
Nếu không phải độ hảo cảm của thẻ bài thấp nhất là 0, nếu không chắc độ hảo cảm của Nam Cung Huyền đối với Nhan Nhất Minh sợ là càng thấp.
Tiểu quả táo có chút kinh ngạc, "Trước mặt độ hảo cảm 60%, cư nhiên cao như vậy! Hắn thật sự không thích?"
"Nhan tiểu thư xinh đẹp như vậy lại khăng khăng một mực thích hắn, Nam Cung Huyền nhiều năm như vậy cũng không cự tuyệt. Hẳn là vẫn có hảo cảm, bất quá so với trong tưởng tượng của ta còn cao hơn", Nhan Nhất Minh nói, "Nhưng có ích lợi gì, Giản Ngọc Nhi xuất hiện, toàn bộ lực chú ý của Nam Cung Huyền đều chuyển dời đến trên người Giản Ngọc Nhi."
Nam Cung Huyền không có sợ hãi, được đến quá dễ dàng, cũng chưa bao giờ biết quý trọng.
Nhan Nhất Minh cầm một bộ diêu tinh xảo ngọc sắc, nhìn vào gương mặt mà mình chỉnh cả nửa ngày, vừa lòng gật gật đầu, "Quả nhiên tự mình chỉnh sửa tốt hơn hệ thống tự chỉnh a, trị số thẻ bài Nam Cung Huyền có bay lên không."
Tiểu quả táo kiểm tra một chút số liệu, "Chỉ số thông minh, hành động lực mỗi cái tăng lên 20 điểm, quyết sách lực tăng 37 điểm."
"EQ đâu?"
Tiểu quả táo cũng cảm thấy có chút không nỡ nhìn thẳng nhỏ giọng nói, "vẫn là 22."
"Tốt xấu là bạn tốt của Giản Ngọc Diễn, nhiều năm như vậy Giản công tử cũng không chê hắn, hẳn hai người bọn hắn mới chính là chân ái a", Nhan Nhất Minh vạn phần ghét bỏ.
Tiểu quả táo vội vàng giải thích, "Chúng ta là trò chơi ngôn tình đứng đắn, sẽ không xuất hiện tuyến BL (đam á), hơn nữa nói đúng ra bọn họ là tình địch."
"Ta cũng chỉ nói như vậy a", chờ tiểu nha đầu vẽ bút cuối cùng, Nhan Nhất Minh từ bàn trang điểm đứng lên, "Bị bệnh nhiều ngày như vậy, cũng nên trông thấy nữ chính chúng ta, mấy ngày rồi?"
"Ngày thứ tư?"
Giản Ngọc Nhi từ khi từ Phù Ngọc sơn trở về, mỗi ngày đều sẽ tới Nhan gia, nàng là tiểu thư tướng phủ cho dù Nhan gia cũng không khắt khe, nhưng Nhan Nhất Minh chính là chết sống không gặp, trên dưới Nhan gia đều có chút băn khoăn, trái lại Giản Ngọc Nhi không có gì, nói ngày khác lại đến rồi dịu dàng cáo lui.
Nhan Nhất Minh ngậm miệng không nói rốt cuộc cùng Giản Ngọc Nhi có mâu thuẫn gì, tính tình Nhan Nhất Minh quá quật, Nhan thái thái cạy miệng nữ nhi không ra chỉ có thể tức mà mắng một tiếng nghiệp chướng, học hỏi Giản tiểu thư người ta, lớn như vậy vẫn không hiểu chuyện.
Lục Mi đứng ở phía sau Nhan Nhất Minh, nghẹn đến mức đôi mắt đỏ bừng, thật sự không rõ tiểu thư mình vì cái gì muốn tự ủy khuất như vậy. Ra cửa gặp gỡ vừa vặn Nhan gia tiểu thiếu gia hồi phủ, vị này cùng Nhan Nhất Minh là song bào thai một mẹ đẻ ra, cũng bị hành động hai ngày này của Nhan Nhất Minh làm đến có chút bực mình, Giản gia tiểu thư ngày ngày đều tới Nhan gia, tóm lại nếu bị người có tâm nhìn thấy, không quá hai ngày sẽ có người nhỏ giọng nghị luận tính tình Nhan Nhất Minh quái đản, cho dù tính tình Giản tiểu thư tốt cũng không phải để nàng tùy tiện khi dễ.
Nhan thiếu gia ở bên ngoài thiếu chút nữa đạp một cái cửa hàng, sau khi trở về không thể nhịn được nữa mà loạn rống thân tỷ, "Có phải họ Giản kia khi dễ ngươi hay không!"
Nhan Nhất Minh ngẩn người tiện đà nở nụ cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt thiếu niên đã không còn nét trẻ con, "Tiểu hài tử đừng nhọc lòng, ai có thể khi dễ được ta, đi chỗ nào chơi?"
Nhan tiểu thiếu gia muộn thanh muộn khí nói mới từ trong phủ Ngũ hoàng tử trở về, Nhan Nhất Minh ánh mắt khẽ nhúc nhích như là tùy ý nói, "Cũng lâu rồi chưa gặp qua Ngũ điện hạ."
Nhan tiểu thiếu gia không nghe ra nguyên cớ, chỉ cảm thấy tỷ tỷ nhà mình ngày thường không sợ trời không sợ đất, đối lập hiện tại thấy thế nào đều không đúng, nhưng Nhan Nhất Minh chính là không nói cho hắn, tức giận dậm chân rồi quay người đi tìm bạn tốt Ngũ hoàng tử.
Nhan gia tiểu thiếu gia cùng Ngũ hoàng tử cả ngày chơi chung, cảm tình từ nhỏ làm thư đồng là một chuyện, còn có một nguyên nhân mà có rất ít người biết đến, vị đích hoàng tử này cùng Nhan gia tiểu thiếu gia tuổi không sai biệt lắm, vẫn luôn thích Nhan gia đại tiểu thư luôn nói sẽ gả cho thân ca hắn.
Có một cái bằng hữu mỗi ngày đem tỷ tỷ treo ở bên miệng nói nàng mọi cách tốt, Ngũ hoàng tử Nam Cung Diệp cũng khó tránh khỏi đối với Nhan Nhất Minh tâm sinh hảo cảm, sau lại gặp qua Nhan Nhất Minh, khuôn mặt xinh đẹp cùng tính tình trương dương tươi đẹp đã thật sâu mà khắc ở đáy lòng.
Nhan tiểu thư tính cách quái đản, nhưng đối với người nhà lại rất là bênh vực, Ngũ hoàng tử vừa là thân đệ đệ thái tử lại là bạn tốt của đệ đệ, Nhan Nhất Minh đối đãi vơi hắn cũng là cực tốt.
Cũng khó trách Ngũ hoàng tử càng thêm thích.
Chỉ là tình cảm mới vừa nảy sinh, Nhan Nhất Minh liền tuyên thệ mình không phải thái tử không gả, thân ca thái tử tuy rằng không nói muốn cưới Nhan Nhất Minh nhập Đông Cung, nhưng cũng chưa nói qua cưới nữ nhân khác, suy nghĩ một chút gia thế tướng mạo Nhan Nhất Minh, Nam Cung Diệp cảm thấy khả năng Nhan Nhất Minh làm tẩu tử của mình quá lớn, tức khắc lạnh thấu tim.
Kết quả Nhan gia tiểu thiếu gia thiếu tâm nhãn nửa điểm cũng không thông cảm chua xót của bạn tốt, vẫn mỗi ngày tiếp tục huyễn hoặc tỷ tỷ của mình, mà Nhan Nhất Minh càng lớn càng kiều diễm, hạt giống trong lòng không những không chết non mà càng ngày càng cắm sâu.
Thiếu niên lang không che giấu được cảm tình, không lâu trước đây không cẩn thận ở trước mặt Nhan Nhất Minh để lộ.
Tuy rằng Nhan Nhất Minh chưa nói gì, nhưng hắn có thể cảm giác được Nhan Nhất Minh có chút trốn tránh hắn, Nam Cung Diệp không muốn làm Nhan Nhất Minh khó xử, chỉ có thể một mình ở trong phủ giận dỗi.
Thẳng đến khi Nhan tiểu thiếu gia vừa mới đã rời đi lại trở về, sau khi tức giận hung hăng rót một chung trà mới ủy khuất nói với Nam Cung Diệp về sự khác thường gần đây của Nhan Nhất Minh, còn nói đến Nhan Nhất Minh cố ý hỏi Nam Cung Diệp gần đây sao không tới phủ chơi.
Nghe xong lời này, gương mặt tám phần giống Nam Cung Huyền, chẳng qua nhiều vài phần tính trẻ con của Nam Cung Diệp tức khắc bật cười, đôi mắt cũng chợt sáng ngời, xoay người ngồi dậy từ ghế dựa, sửa sang một chút dung nhan rồi nói với bạn tốt, "Một khi đã như vậy, hôm nay đi thăm Nhan tỷ tỷ đi."
Nhan tiểu thiếu gia tất nhiên là không phản đối, nhiều người dỗ tỷ tỷ cao hứng hắn rất là nguyện ý.
Mà Nhan phủ giờ phút này, Nhan Nhất Minh giả bệnh ba bệnh, trong ba ngày này, Giản Ngọc Nhi mỗi ngày đều tới Nhan gia, chẳng qua vẫn luôn chưa gặp được Nhan Nhất Minh.
Bởi vì cùng tiến độ trong trò chơi đã xuất hiện lệch lạc, tiểu quả táo có chút không xác định hỏi Nhan Nhất Minh, "Giản Ngọc Nhi hôm nay có thể tới hay không?"
"Sao không", Nhan Nhất Minh nhẹ nhàng lay động cây quạt nhỏ trong tay, ngồi trên ghế đá cạnh núi giả, "Ai cũng có khả năng không tới, chỉ có nàng là không có khả năng, nữ chính đơn thuần thiện lương, còn không có gặp ta, sao chịu vứt bỏ đâu."
Vừa dứt lời, Lục Mi từ một bên chạy lại hưng phấn nói, "Tiểu thư, Giản Ngọc Nhi tới nữa, có cần mời nàng trở về nữa hay không!"
Cô gái nhỏ này hoàn toàn ghi hận Giản Ngọc Nhi, xưng Giản tiểu thư cũng không muốn kêu, Nhan Nhất Minh không khỏi dạy dỗ, "Ở trước mặt ta còn chưa tính, ở trước mặt người khác đừng kêu như vậy, đi thỉnh Giản tiểu thư vào đi."
Lục Mi kinh hô một tiếng "Tiểu thư!"
"Hôm nay thời tiết không tồi, vừa lúc thỉnh Giản tiểu thư uống trà", Nhan Nhất Minh ý bảo Lục Mi không cần nói nhiều.
Lục Mi tức giận chạy ra, Nhan Nhất Minh dù bận vẫn ung dung sửa sang lại bộ diêu rồi hỏi tiểu quả táo, "Tóc loạn không?"
"Không có", tiểu quả táo lập tức trả lời, thầm nghĩ chỉ là gặp Giản Ngọc Nhi, còn để ý tóc có loạn không.
Nhan Nhất Minh cười mà không nói, không giải thích.
Giản Ngọc Nhi tới ba ngày rốt cuộc có thể gặp Nhan Nhất Minh, khuôn mặt nhu nhược động lòng người tức khắc vui sướng vạn phần, cực kỳ thân thiết để nhóm tiểu nha đầu dẫn đường, có chút bất an đi tới trước mặt Nhan Nhất Minh hô một tiếng Nhan tỷ tỷ.
Nhan Nhất Minh giương mắt nhìn Giản Ngọc Nhi một cái, ánh mắt dừng ở trâm phượng chạm khắc hoa châu trên đầu Giản Ngọc Nhi phát, nhẹ nhàng cười nói, "Không dám nhận."
Giản Ngọc Nhi tức khắc bất an, vành mắt trong nháy mắt hồng hồng.
Nhan Nhất Minh thì nhẹ nhàng phe phẩy tiểu kim phiến trong tay, trên mặt vô bi vô hỉ nhàn nhạt mở miệng, "Giản tiểu thư tìm ta ba ngày, hôm nay gặp được lại không nói một lời, nếu không có việc gì thì ta phải đi về."
"Có việc!"
Giản Ngọc Nhi vội vàng mở miệng, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại dừng một chút, Nhan Nhất Minh thu quạt nhỏ, duỗi tay cầm chung trà Lục Mi đưa, tự mình thay Giản Ngọc Nhi rót một ly chậm rãi nói, "Nếu là tới bồi tội, vậy không cần, ngươi cũng không có lỗi gì để phải xin lỗi ta, ta cũng không có trách ngươi."
Giản Ngọc Nhi tới thời điểm vẫn luôn sợ Nhan Nhất Minh phát giận, hiện tại mới phát hiện Nhan Nhất Minh như vậy mới càng khó giao lưu, nàng thập phần áy náy đôi tay nắm chặt nhỏ giọng nói, "Kia vì cái gì vẫn luôn tránh không gặp ta......"
"Ta bị bệnh", Nhan Nhất Minh nói, "Đương nhiên quan trọng nhất, là không muốn gặp ngươi."
Giản Ngọc Nhi sắc mặt trắng bệch.
"Ta không muốn thấy người cướp đi người ta thích, đặc biệt người kia là hảo muội muội của ta." Nhan Nhất Minh thu quạt nhỏ trong tay gằn từng chữ, "Ta đã cho ngươi mặt mũi như vậy, nhưng ngươi một hai phải bắt ta nói rõ, vậy bây giờ đã đủ rõ ràng chưa?"
Giản Ngọc Nhi sớm biết rằng công phu nói chuyện sặc người của nàng, cố tình lần này còn không thể nào giải thích, chỉ có thể liên tiếp bảo đảm, "Thái tử điện hạ chưa từng nói thích ta, chúng ta...... Chúng ta trước kia cũng không có tình yêu nam nữ......"
"Nga, phải không", Nhan Nhất Minh ngước mắt nhìn nàng, cười cười, "Ngươi không thích hắn?"
Giản Ngọc Nhi lại nói không ra lời.
Giản Ngọc Nhi sẽ không nói dối, nàng không cố tình đi đoạt lấy cái gì của Nhan Nhất Minh, nhưng cũng không bởi vì Nhan Nhất Minh mà kiêng dè điều gì, nàng cố ý xem nhẹ Nhan Nhất Minh, hiện tại mới đột nhiên hiểu rõ, từ lúc mình thích Nam Cung Huyền, tình tỷ muội giữa mình và Nhan Nhất Minh đã chấm dứt.
Nội tâm nàng giằng co hồi lâu, cuối cùng mới đủ dũng khí mở miệng nói, "Ta biết tỷ tỷ thích điện hạ, về sau này ta nhất định sẽ không tái kiến điện hạ......"
"Không cần", Nhan Nhất Minh đánh gãy lời Giản Ngọc Nhi nói.
Nam Cung Huyền là nam chủ, các ngươi về sau phát sinh sự tình còn thân mật hơn lần này, nói lời này quả thực chính là vô hạn vả mặt, còn nữa, Nhan Nhất Minh liếc mắt qua núi giả chậm rãi nói,
"Hắn không thích ta liền hưu, ta Nhan Nhất Minh còn không đến nỗi bắt người ta phải nhường cho ta."
Giản Ngọc Nhi cũng biết chính mình nói sai lời, trong lúc nhất thời kinh hoảng không biết nên như thế nào cho phải, Nhan tiểu thiếu gia tránh ở sau núi giả kích động kém chút kêu ra tiếng, bị Ngũ hoàng tử kéo một phen mới che miệng tiếp tục nghe.
Nhan Nhất Minh chậm rãi uống trà, ngữ khí bình tĩnh, "Nên nói ngày đó ta đã nói xong, ta cùng với điện hạ cũng không quan hệ, điện hạ thích ai hay không thích ai đều cùng ta không quan hệ, ta cũng không không phải thì hắn không thể. Ngươi nếu là lo lắng ta đem việc này nói cho người khác hư thanh danh ngươi, kia cứ yên tâm đi, ta còn không có nhàm chán đến một bước này."
Nên nói Nhan Nhất Minh đều nói xong, Giản Ngọc Nhi một câu cũng không nên lời, Nhan Nhất Minh chậm rì rì đem trà trong tay uống hết, hạ lệnh trục khách, "Nếu Giản tiểu thư không có chuyện khác, thời gian không còn sớm, ngươi cũng nên hồi phủ."
Giản Ngọc Nhi có chút cứng đờ đứng lên xoay người chuẩn bị rời đi, cây trâm trân châu theo động tác nàng mà đong đưa, Nhan Nhất Minh nhìn chằm chằm cây trâm, đột nhiên mở miệng, "Trâm cài thật xinh đẹp."
Giản Ngọc Nhi đầu tiên là không hiểu, đột nhiên nhớ tới trâm cài này là có như thế nào, tức khắc tay run lên muốn giải thích, cuối cùng nhớ tới lời Nhan Nhất Minh nói rồi mới lặng yên rời đi.
Lục Mi thò qua bất mãn nói, "Tiểu thư, ngươi cứ như vậy để nàng đi?"
"Bằng không thì sao", Nhan Nhất Minh nói, "Còn có cái gì a."
"Ngươi hà tất một hai phải thay nàng lừa gạt, ủy khuất mình", Lục Mi giận dữ nói, "Tiểu thư ngươi đối nàng tốt như vậy, nàng lại quay đầu gặp lén thái tử điện hạ, người tâm khẩu bất nhất như vậy thật sự làm người chán ghét đến cực điểm!"
Nhan Nhất Minh thở dài, "Lời này đừng có vội nói."
"Vì cái gì!"
"Ngươi có từng chú ý tới trâm cài trân châu của nàng", Nhan Nhất Minh nhẹ nhàng nhấp trà, "Nam châu Nam Hải tiến cống dị thường trân quý, mặt trên nhàn nhạt óng ánh cùng trân châu khác bất đồng, vài vị hoàng tử cũng chỉ có thái tử được một viên, trân châu trên cây trâm của Giản tiểu thư, chính là viên trân châu kia."
Nói tới đây, Nhan Nhất Minh dừng một chút mới trào nhiên nói, "Vô luận Giản Ngọc Nhi cố ý hay vô tình, điện hạ xác thật là tùy tiện dùng một viên hạt châu qua loa lấy lệ cho ta nhưng lại cho nàng nam châu tốt nhất, ta cùng với nàng ở trong lòng điện hạ phân lượng vừa xem hiểu ngay, ta lại cùng nàng khó xử, chẳng qua chọc hắn càng thêm chán ghét thôi."
Sau khi dứt lời như là mới chú ý tới đôi giày sau núi giả, thu lại tất cả biểu tình thở dài, "Kỳ Nhi, còn không ra."
Tiếng nói vừa dứt, Nhan tiểu thiếu gia không thể nhịn được nữa từ núi giả phía sau nhảy ra, đi cùng hắn còn có một người khác với ảnh mắt phức tạp.
Nhan Nhất Minh nhìn kia gương măt thập phần tương tự Nam Cung Huyền, đứng hình trong khoảnh khắc mới nhanh chóng sửa sang lại biểu tình, cười một cái uốn gối chào hỏi,
"Gặp qua Ngũ điện hạ."