Vân Ca mạnh mẽ kéo tay cô bạn mình vào một quán café kín đáo gần đó.Cô ấn mạnh vai Băng Nhan ngồi xuống, đi đến quầy nước gọi hai ly café sữa.Khi cô quay lại, nhìn thấy Băng Nhan đang vuốt vuốt tờ hai trăm ngàn lúc nãy Chấn Phong đưa.
Vân Ca cười lắc đầu, đi đến ngồi ghế đối diện, chống cằm lên hỏi:“Oan nghiệt gì mà anh chàng đẹp trai đó lại mắc nợ mày vậy?”“Đẹp trai á? Cái đồ bần đó mà đẹp cãi nồi gì!” Băng Nhan trề môi dài ra cả thước phản bác.“Kể tao nghe đi.”Băng Nhan cẩn thận cất tờ tiền vào trong ví, rồi nhìn Vân Ca đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình.Cô hóp bụng lấy hơi, hắng giọng rồi bắt đầu kể bằng giọng đều đều.Một tuần trước Băng Nhan đi liên hoan với nhóm đồng nghiệp.
Khi về trời đã tối khuya, lúc này mọi người ai ai cũng tản về gần hết rồi.
Chỉ còn cô và một anh đồng nghiệp đang đứng đợi xe ở ngoài sảnh chờ.Cũng không biết số cô xui xẻo cỡ nào mà xe của anh đồng nghiệp đó đã đi trước rồi, còn xe của cô vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Đợi một lúc lâu, Băng Nhan gọi điện cho tài xế thì tài xế bảo bị bể bánh.
Vậy là cô phải hủy cuốc xe đó, rồi đi bộ ra đường lớn bắt xe.Vừa đi cô vừa than thở:“Ôi! Cái số tôi sao mà nó nhọ dữ vậy nè.”Đợi mãi mới có một chiếc taxi đến, đang định lên thì có một người đàn ông từ đâu chạy tới giành với cô ngồi lên xe trước.Băng Nhan tức tối, đứng cãi nhau với anh ta một lúc.
Nhưng mà lúc đó anh ta say bí tỉ rồi nên hầu như chỉ có mình Băng Nhan chửi anh ta.
Cô nói khản cả giọng mà chỉ như là “nước đổ đầu vịt”.Nói một lúc mệt quá, cô nhìn cái tên đang lắc lư đầu ngồi trong xe mà không thèm phản ứng lại, cô đành đỡ trán tự trách mình xui xẻo.Sau đó cô nghe tài xế khuyên, với lại trời quá khuya rồi, Băng Nhan cũng sợ phải đứng một mình chờ xe nên đành phải ngồi lên chung với tên say rượu kia.Vừa lên xe, cô mới biết hóa ra anh ta không hề say tí nào.Anh ta ngồi thẳng lưng lên, nói với cô một cách rất ư là đàn ông:“Cô ơi, tôi nói thật là tôi bị mất ví tiền.
Cuốc xe này mong cô trả giúp tôi.
Về sau tôi sẽ hoàn trả lại.” Nói rồi anh ta cũng lịch sự đọc cách thức liên lạc cho Băng Nhan.Nhưng mà đầu Băng Nhan lúc này đang bị khói bốc lên cao ngùn ngụt rồi, cô làm gì có tâm trạng để lưu lại số điện thoại của anh ta nữa.Vậy là cô lại chửi anh ta một hồi lâu, sau cùng nói với tài xế:“Bác tài, anh ta không có tiền.
Bác mau đuổi anh ta xuống đi.”“Cô à, ở đường này không trả khách được đâu.
Vả lại địa chỉ nhà anh ta gần hơn của cô.
Tiền cước cũng chỉ tính theo km thôi, tôi hoàn toàn không lấy hai lần.
Xem như cho anh ta đi nhờ xe vậy.”Băng Nhan không còn cách nào khác, đành ôm tay trước ngực mà hậm hực thở phì phò.Tuy bác tài nói vậy, nhưng cô vẫn ghim lời anh ta ở trong lòng.
Cứ nhớ mãi lời anh ta nói sẽ trả lại tiền cho mình, vậy nên khi gặp lại anh ta, Băng Nhan không để lỡ thời cơ, liền đòi tiền.Vân Ca nghe xong thì trước tiên là cười nắc nẻ một lúc lâu, sau đó là nói:“Chuyện này đáng ra anh ta nợ tài xế mới đúng.
Chứ anh ta nợ mày gì đâu?”“Hứ! Coi như tiền bồi thường cho nước miếng của tao phun ra đến khản cả giọng đi.”Vân Ca lắc đầu ngao ngán nói:“Mày xem, lúc nãy Chấn Phong không hề bắt bẻ mày một tiếng nào mà đã vội rút tiền ra trả cho mày ngay.
Anh ta đâu có đến nỗi tệ như mày nói.”“Hứ! Người đàn ông đàng hoàng có ai mà đi tranh giành taxi với phụ nữ chứ?”“Thì tại anh ta kẹt quá nên phải làm liều thôi.
Mày cũng biết đường đó vắng vẻ, lại đêm khuya nên khó bắt taxi mà.”Băng Nhan nheo nheo mắt, nhìn Vân Ca giống như đang bắt gian tại trận:“Mày có tin tao méc Hoán Vũ rằng mày để ý người đàn ông khác không hả?”Vân Ca hơi ngơ ngác, sau cùng cô cũng hiểu cô bạn của mình, vội nói:“Tao làm gì mà để ý anh ta? Trái lại tao thấy anh ta khá là xứng đôi với mày đó.”“Tao thèm vào.”---Trong văn phòng tổng giám đốc tại trung tâm thương mại TT,Dương Chấn Phong cũng đang kể lại cho Dư Kính nghe chuyện anh lỡ đắc tội với bà chằn Băng Nhan.Dư Kính nghe xong cũng cười ha hả, rồi nói giọng châm chọc:“Đường đường là một tổng giám đốc mà lại có ngày phải đi cầu xin người khác trả tiền taxi thay cho mình.
Mình phục cậu quá rồi đó!”Chấn Phong cười khổ, nhưng giọng nói lại không khắc chế được tâm trạng đang vui vẻ:“Hôm đó xui xẻo bị trộm mất ví tiền và điện thoại.
Trước đó lại bảo tài xế về nghỉ trước.
Đường cùng mới phải làm vậy, ai ngờ lại gặp phải một người như cô ta chứ.
Rõ ràng tài xế đã nói vậy rồi mà cô ta vẫn đứng giữa nơi đông người lôi lôi kéo kéo đòi mình trả tiền cho bằng được.”Dư Kính nhìn anh bằng ánh mắt nguy hiểm, lại bắt bẻ:“Đây là đang trách tội người đẹp hay là đang vui vẻ khi được gặp lại người ta đây?”“Cậu nói gì chứ?”“Chứ lúc nãy ai nói với tôi là cô ta thú vị?”Dương Chấn Phong bị người bạn của mình nói đến mức cứng họng.Nhưng tâm trạng anh hoàn toàn không có gì gọi là người đang bị đổ oan.
Anh vuốt cái tay áo lúc nãy bị Băng Nhan nắm lấy, rồi đứng lên nói:“Mình chỉ cảm thấy cô ấy hơi ồn ào một tí thôi.”Sau đó anh lại hỏi:“Cô ấy là bạn của người quen của cậu à?”“Ừ.
Cô ấy là Băng Nhan, bạn thân của Vân Ca.
Sao nào? Muốn mình xin cách thức liên lạc à?”“Nếu được vậy thì mình nợ cậu một bữa cơm.”“Không ngờ gu của cậu lại là cô nàng đanh đá như vậy đó.
Thảo nào bao cô gái dịu dàng đến gần cậu đều từ chối hết.”“Mình cảm thấy cô ấy không giả dối như những người khác.”Sau đó Chấn Phong lại quay sang nhìn thẳng Dư Kính nói:“Đừng có mà cứ nói chuyện của mình mãi vậy.
Lúc nãy mình nhìn thấy cách cậu nhìn tổng giám đốc Kiều không được bình thường đâu.
Sao nào? Vẫn còn thích người ta à?”Dư Kính hơi cúi đầu, anh nói nhanh, giọng trầm hẳn:“Đáng tiếc là cô ấy đã kết hôn rồi.”Tác giả có lời muốn nói:Có ai muốn tác giả viết một chương ngoại truyện cho cặp này không?.