Vụ tấn công bằng súng được các cơ quan sớm điều tra ra kẻ đầu sỏ đứng sau.
Không ngoài dự đoán của Hoán Vũ, đó chính là bà Liên Nhi, người đang nắm quyền tập đoàn Kent và tổ chức Old.Sau vụ đó, kết quả hiển nhiên chính bà Liên Nhi bị bắt và lãnh hình phạt cao nhất.Còn tập đoàn Kent, vốn dĩ những vị cổ đông lão làng đã sớm không phục nằm dưới quyền một người phụ nữ thì nay càng rối rắm hơn vì ai ai cũng muốn trở thành chủ tịch đời kế tiếp.
Chỉ tiếc là trước đó bà Liên Nhi đã gần như cho sáp nhập Kent và Old lại với nhau nên tập đoàn Kent cũng không thoát khỏi liên lụy.Vụ điều tra kéo dài khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Kent càng ngày càng giảm, có lúc chạm đáy, nhiều cổ đông vì sợ lỗ nặng hơn nên đã quyết định bán lại cổ phần.
Vậy là từ một tập đoàn hùng mạnh nhất châu Âu thì nay có nguy cơ phải gầy dựng lại từ con số không.
Tuy chưa đến nỗi phá sản, nhưng đó cũng là thách thức của chủ tịch mới.Hoán Vũ sau khi đọc tin tức, anh chỉ bình luận một câu:“Coi như là chặt cây bị sâu đục để trồng cây mới.”Vân Ca ngồi kế bên, dựa vào vai Hoán Vũ, nhàn nhã há miệng đợi anh đút cho từng miếng cam ngọt nói:“Không ngờ một tập đoàn lớn như vậy lại bị một người phụ nữ tham vọng phá hoại.”Đợi nuốt miếng cam trong miệng, cô ngẩng đầu lên hỏi anh:“Vì sao anh không nói với em về bệnh tình của mẹ?”“Anh không muốn vợ lo lắng.
Với lại, lúc đó anh không chắc chắn sẽ điều chế được thuốc giải nên cũng không muốn nói với em sớm.”“Không ngờ chồng em cũng có điều lo sợ.”Hoán Vũ ôm Vân Ca vào lòng, trách móc dịu dàng:“Dĩ nhiên là anh cũng có điều lo sợ rồi.
Ngày hôm đó em chạy ra đỡ đạn cho anh, em có biết trong khoảnh khắc đó trái tim anh dường như ngừng đập luôn hay không? Đừng bao giờ làm điều đó nữa, nhé?”“Ờm…anh đừng bao giờ đặt mình vào tình thế nguy hiểm nữa thì em mới hứa được.”Hoán Vũ cười, hôn lên đỉnh đầu cô, bàn tay xoa xoa bụng nhỏ của cô nói:“Anh hứa với hai mẹ sẽ không tham gia vào bất cứ vụ nào nguy hiểm đến tính mạng nữa.”Cũng may viên đạn chỉ cắm vào phần thịt của bắp tay, không ảnh hưởng đến xương cốt nên Vân Ca hồi phục cũng khá nhanh.Sau khoảng ba tuần ở lại Mỹ để cho Vân Ca dưỡng sức, lại vừa để cho Hoán Vũ bàn giao việc của tổ chức Swan cho Lý Nam Sơn thì hai vợ chồng cũng quyết định về nước.Trước khi trở về, Vân Ca nói với Hoán Vũ:“Chúng ta đi đến biệt thụ ở bờ biển Malibu thăm mẹ em đã nhé?”Bà Lê Đóa đã được dùng thuốc giải độc mà Hoán Vũ cho người điều chế nên tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
Bà không còn ngày ngày phải ở bệnh viện tâm thần nữa, chỉ có lâu lâu đến kiểm tra não bộ một lần.Sau khi dọn đến căn biệt thự ở bờ biển Malibu kia, bà Lê Đóa đã gần như hằng ngày gọi điện hỏi thăm sức khỏe của Vân Ca.
Bà biết hai vợ chồng cô vừa trải qua chuyện gì, cũng biết mình sắp được lên chức bà ngoại nên bà rất vui.Khi Vân Ca và Hoán Vũ đến thăm, bà Lê Đóa đã tất bật chạy ngược chạy xuôi tự tay làm những món ăn mà trước đây Vân Ca thích nhất.Vân Ca nhìn mẹ mình như vậy không khỏi rơi nước mắt vì cảm động.Thấy vậy, bà Lê Đóa đến gần cầm tay cô lên nói:“Mẹ xin lỗi con gái.
Từ nhỏ mẹ đã đối xử bất công với con, mà con thì chưa bao giờ oán trách mẹ lấy một lời.”“Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi.
Với lại lúc đó là do mẹ bị bệnh mà thôi.”Bà Lê Đóa siết tay cô càng chặt, chầm chậm lắc đầu:“Nếu mẹ có ý chí kiên cường hơn thì đã không viện cái cớ bị bệnh để hành hạ tinh thần con rồi.
Là mẹ có lỗi với con.”Vân Ca dàn dụa nước mắt, ôm lấy bà Vân Ca nói:“Con cảm ơn mẹ đã quay về với con.”“Tất cả là nhờ Hoán Vũ.
Mẹ thật sự rất vui khi con gái của mẹ gặp được một người chồng vĩ đại như nó.
Cũng xem như ông Trời bù đắp lại tình yêu thương đã bị khuyết thiếu trong tuổi thơ của con.” Bà Lê Đóa ngậm ngùi.Hoán Vũ đứng một bên, anh luôn là người có lí trí nên không thể chịu nổi những cảnh sướt mướt như vậy.
Anh lên tiếng:“Đến giờ ăn rồi ạ.
Mẹ vợ và vợ có muốn khóc hay bày tỏ tình cảm thì cũng phải đợi đến khi ăn no đã chứ!”Bà Lê Đóa bật cười, vội vã buông Vân Ca ra rồi gọi người giúp việc dọn đồ ăn lên.Sau khi ăn xong, bà tiễn Hoán Vũ và Vân Ca ra tới cửa lớn.
Bà lưu luyến nắm lấy tay Vân Ca nhắn nhủ:“Có dịp nào đó hai đứa sang đây thăm mẹ với nhé.”“Mẹ, hay mẹ về ở với chúng con đi.” Vân Ca tha thiết đề nghị.Nhưng bà Lê Đóa lắc đầu từ chối:“Mẹ già rồi, mẹ chỉ muốn yên tĩnh sống một mình thôi.
Hơn nữa, nơi đây là ngôi nhà mơ ước của cả mẹ và ba con.
Mẹ phải sống đây để thay ông ấy nhìn những gì mà trước đây chúng ta chưa kịp nhìn.”Rồi bà quay sang Hoán Vũ nói:“Hai đứa về nước bình an.
Nhớ thay mẹ chăm sóc con bé thật tốt.”Hoán Vũ gật đầu, Vân Ca lại không nỡ buông mẹ mình ra nói:“Mẹ giữ gìn sức khỏe nhé.
Sau này chúng con sẽ lại đến thăm mẹ.”“Ừ.
Nhớ là dắt cháu ngoại của mẹ theo nhé.”.