Edit by Hạ Vi Lam
Chương 19 :
Thời điểm Tào công công phái người đến truyền lời, Từ Nhu Gia vừa bồi Lục thị ăn cơm tối xong. Lục thị, Lục Nghi Lan đều rất khẩn trương, Từ Nhu Gia buông xuống bát trà súc miệng, bình tĩnh hỏi gã sai vặt: "Còn mời những ai khác?"
Gã sai vặt đáp: "Vương gia còn truyền Nhị gia, Tứ Gia cùng Tam cô nương."
Lục thị lập tức đều hiểu, Thuần Vương là đang muốn hỏi chuyện buổi sáng.
"Ta đi cùng ngươi." Lục thị chém đinh chặt sắt nói, con trai cùng cháu gái nhỏ đều bị gọi vào rồi, nàng không đi thì không yên lòng.
Từ Nhu Gia buồn cười nói: "Cô mẫu, chuyện ngày hôm nay ta cùng biểu ca đều có lý, cữu cữu chắc chắn sẽ không phạt nặng chúng ta, vạn nhất người tự tiện đi, cữu cữu tức giận liền tăng thêm trừng phạt, vậy cô mẫu đến đấy chẳng phải là làm trở ngại? Ta không ngại, liền sợ biểu ca..."
Lục thị thần sắc biến đổi, đúng vậy, ban ngày nàng cùng con trai thật vất vả mới thân cận hơn một chút, cũng không thể lại quay về như trước được.
"Cô mẫu yên tâm, cữu cữu yêu quý ta, không nỡ phạt ta đâu." Từ Nhu Gia tràn đầy tự tin, từ khi được phong quận chúa, Từ Nhu Gia liền đổi giọng gọi Thuần Vương là cữu cữu.
Lục thị thỏa hiệp, một bên cùng nàng bên ngoài một bên dặn dò: "A Đào nhớ kỹ, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, huynh muội bọn họ có ngoại tổ phụ lợi hại làm chỗ dựa, thực sự không cãi được thì hai người các ngươi liền nhận sai, dù sao động mồm động mép cũng sẽ không thiếu cái gì."
Nàng sợ Thuần Vương thiên vị huynh muội Chu Tuấn, Chu Phù. Từ Nhu Gia gật gật đầu, cùng Ngọc Hoàn hướng chính viện đi. Bởi vì Tiểu Nguyệt cư cách chính viện xa nhất, Từ Nhu Gia đến chậm nhất.
Mái Thư phòng cong cong treo đèn lồng lớn màu đỏ, vầng sáng soi sáng ra ba người cao thấp khác, trong đó thấp nhất khẳng định là Chu Phù, cao nhất lại không phải Nhị gia Chu Tuấn mười bảy tuổi, mà là Tứ Gia Chu Kỳ mười sáu tuổi. Từ Nhu Gia nhìn thấy kia hai cái bóng, trong đầu hiện ra tư thái cao gầy Lục thị cùng như là chim non nép vào người khác của Diêu Trắc phi, xem ra chiều cao của con rất là liên quan tới mẹ đẻ nha.
Nàng chậm rãi bước tới gần bên cạnh Chu Kỳ. Huynh muội Chu Tuấn cùng nhau trừng nàng, Chu Kỳ tiếp tục không nhìn nàng. Từ Nhu Gia vỗ vỗ hà bao bên hông, tâm tình bình thản chờ lấy. Chu Phù càng xem nàng càng bực tức, cách Chu Kỳ dạy dỗ:
"A Đào, ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi chỉ là một nha đầu từ nông thôn, dựa vào gương mặt này tổ mẫu mới ưu ái, ta lại là cháu gái ruột của tổ mẫu. Đợi lát nữa ngươi biết thức thời một chút, ta có thể tha thứ ngươi một lần, nếu như ngươi lại cùng ta đối nghịch, xem ta như thế nào xử lí ngươi!"
Từ Nhu Gia khinh thường giơ lên khóe miệng. Vật hiếm thì quý, ngoại tổ mẫu có ba cháu gái nội, cũng chỉ có một mình nàng là cháu gái ngoại, lão nhân gia thương ai nhất còn phải nói sao?
Đời trước Chu Phù liền cùng nàng đã không hợp nhau, ba ngày lại tìm nàng gây phiền phức, nhưng mà mỗi lần ngoại tổ mẫu đều là đứng phe nàng. Có một lần Từ Nhu Gia bị Chu Phù cho ăn phải quả đắng, ngoại tổ mẫu còn chê nàng đần cơ.
Nàng không để ý tới Chu Phù, Chu Phù càng tức giận hơn, còn muốn mắng Từ Nhu Gia nữa, Chu Tuấn bên cạnh "Xuỵt".
Chu Phù nghiêng đầu xem xét, phụ vương tới, nàng tranh thủ thời gian một lần nữa đứng thẳng người. Thuần Vương là Vương gia, chớ nhìn hắn cười lên rất ôn hòa nho nhã, một khi hắn thu hồi khuôn mặt tươi cười, không giận mà uy.
Cách bọn nhỏ càng ngày càng gần, sắc mặt Thuần Vương cũng càng ngày càng kém, đang muốn hừ lạnh một tiếng ra oai phủ đầu cho bọn nhỏ, Từ Nhu Gia đột nhiên đi ra đội ngũ, nhỏ giọng, hỏi thăm:
"Cữu cữu, nghe nói ngài vừa mới hồi phủ, có phải là còn chưa dùng cơm tối không?"
Thuần Vương khẽ giật mình, hắn, hắn mới hồi phủ thì làm sao kịp ăn cơm, chỉ là, hiện tại là lúc nói chuyện này sao?
Trả lời nàng, giống như có chỗ nào không đúng, không trả lời nàng đi...
Nhìn đôi mắt hạnh rớm nước mắt của Từ Nhu Gia, Thuần Vương tiếp tục bảo trì uy nghiêm trên mặt, nghiêm nghị nói: "Hỏi cái này làm cái gì?"
Từ Nhu Gia cười, cúi đầu cởi hà bao xuống, lại đưa cho Thuần Vương: "Ta chỗ này còn có hai khối bánh, cữu cữu ăn trước một chút?"
Tiểu cô nương giơ hai tay bạch bạch nộn nộn, trong lòng bàn tay chính là một mảnh hiếu thảo. Thuần Vương mím môi, cực lực bảo trì uy nghiêm, nếu ba đứa hài tử kia không có ở đây, hắn nhất định sẽ nhận lấy phần hiếu thảo này.
"Mình giữ lại đi."
Thuần Vương thản nhiên nói, ánh mắt đã nhìn về phía Chu Tuấn ba người
"Đều tiến đến." Nói xong, Thuần Vương trước vào thư phòng. Từ Nhu Gia yên lặng thu hồi hà bao. Chu Phù nhỏ giọng xùy nàng: "Nịnh hót, ai mà thèm ăn bánh kẹo của ngươi chứ."
Từ Nhu Gia chỉ làm như gió thoảng bên tai, quay người lại tiến tới bên cạnh người Chu Kỳ, đi theo hắn. Không bao lâu, bốn người liền xếp thành một hoàng đứng ở trước mặt Thuần Vương.
Thư phòng rất sáng, trước hết Thuần Vương nhìn thấy cái trán của Chu Kỳ bị thương, hắn nhíu mày, hỏi Chu Tuấn: "Ngươi đánh?"
Chu Tuấn không phục, vội vã giải thích: "Là ta đánh, nhưng mà Tứ đệ..."
"Ngậm miệng." Thuần Vương lạnh lùng nói, lại chỉ vào Từ Nhu Gia hỏi hắn:
"Ngươi chặn A Đào muốn cướp bánh đậu của nàng?"
Chu Tuấn càng gấp hơn, gấp đến độ cũng bắt đầu dùng tay khoa tay: "Phụ vương, ta cản A Đào là muốn trêu chọc..."
Lúc này Thuần Vương không nói gì, chỉ là nhíu lông mày, Chu Tuấn liền thức thời ngậm miệng. Thuần Vương nhìn về phía Chu Phù. Chu Phù bối rối nháy con mắt.
Thuần Vương đặt câu hỏi: "Ngươi đẩy A Đào trước?"
Chu Phù giảo biện: "Phụ vương, ta không phải cố ý."
Thuần Vương gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy ngươi vì sao lại dùng bánh khoai lang tím đập A Đào?"
Chu Phù ủy khuất chu môi: "Ai bảo nàng đẩy ta..."
Thuần Vương cười lạnh: "Đầu tiên là động thủ đánh người, sau đó lại ném bánh ngọt loạn lên, ngươi còn chút nào giống nữ nhi của ta?"
Mặt Chu Phù tái đi, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Thuần Vương bất vi sở động, giáo huấn xong đôi huynh muội ruột này, Thuần Vương rốt cục chuyển hướng Chu Kỳ cùng Từ Nhu Gia. Chu Kỳ không nói, Từ Nhu Gia có chút cúi đầu xuống, một đôi mắt hạnh lại vô tội nhìn qua cữu cữu.
Thuần Vương lập tức dời ánh mắt, chỉ hướng Lão Tứ nhà mình nói: "Hai người các ngươi bị chọc tức, có thể cùng bọn hắn nói đạo lý, cũng có thể mời phu tử hoặc ta làm chủ, vì sao một lời không hợp liền động thủ? Đều là quan hệ huynh đệ tỷ muội, một cái tranh chấp nhỏ liền để các ngươi tức thành dạng này, tương lai như gặp được mâu thuẫn lớn hơn, các ngươi có hay không còn muốn động đao kiếm?"
Chu Kỳ nghiêm túc quỳ xuống: "Phụ vương dạy phải, con trai biết sai rồi."
Lão Tứ coi như hiểu chuyện, ngón trỏ Thuần Vương điểm điểm đầu gối, cuối cùng hỏi Từ Nhu Gia: "A Đào có biết sai chưa?"
Từ Nhu Gia thăm dò ngó ngó Chu Phù, không phải rất cam tâm mà nói: "Ta biết sai rồi, rất sợ lần sau tam muội còn bắt nạt ta tiếp nữa."
Thuần Vương ngẫm lại tính tình Chu Phù, mặt lạnh lùng cảnh cáo nữ nhi nói: "Nếu có lần sau nữa, ta phạt ngươi bị cấm túc một năm."
Chu Phù bị dọa đến bả vai run lẩy bẩy. Bốn đứa bé đều đã giáo huấn xong, Thuần Vương bắt đầu công bố cách trừng phạt:
"Hôm nay lão Nhị cùng Phù nhi gây chuyện rước, phạt các ngươi đi Trừng Tâm đường quỳ đến sáng ngày mai, Lão Tứ cùng A Đào vì phương thức xử lý không ổn, nhưng sự việc cũng là có nguyên nhân của nó, liền phạt các ngươi quỳ đến giờ Tý đêm nay. Tào công công, ngươi đưa bọn họ đi đi."
Giao phó xong, Thuần Vương không cho bốn đứa trẻ thương lượng, lập tức rời đi.
"Phụ vương!" Chu Phù khóc kêu.
Thuần Vương cũng không quay đầu lại, Tào công công thở dài, đưa tay ra hiệu bốn vị tiểu chủ tử khởi hành.
Từ chính viện đến Trừng Tâm đường, Chu Phù đều khóc sướt mướt. Từ Nhu Gia đi ở bên người Chu Kỳ, ngửa đầu nhìn xem, ban đêm mùa hè sao trời lấp lánh, ở giữa một dải Ngân Hà hoa lệ, cảnh sắc cũng không tệ lắm. Đầu đổi tới đổi lui, chợt phát hiện Chu Kỳ hướng nàng nhìn lại, ánh mắt chạm nhau, đối phương lập tức lái đi.
Từ Nhu Gia cười trộm, từ chưa từng để ý đến chủ động dò xét nàng, đây chính là tiến bộ nha.
Từ Nhu Gia lập tức theo đó, tới gần Chu Kỳ hai bước, nàng nhỏ giọng hỏi: "Biểu ca, Trừng Tâm đường là nơi nào?"
Chu Kỳ làm như không nghe thấy. Trước mặt, Chu Tuấn quay đầu, cố ý hù dọa nàng: "Trừng Tâm đường có quỷ, mỗi khi có người phạm sai lầm, phụ vương liền phạt bọn họ đi bồi quỷ qua đêm."
Cái này rõ ràng là nói dối, Từ Nhu Gia không tin đâu, nhưng nàng nắm chặt cơ hội, bổ nhào qua ôm chặt lấy cánh tay Chu Kỳ, đầu hướng trên vai Chu Kỳ dựa vào. Người muốn thành đại sự không được câu nệ tiểu tiết, huống chi kiếp trước Chu Kỳ là biểu ca của nàng, cũng không tính người ngoài, mà lại, A Đào ở Lục gia qua không được chăm sóc, thân hình còn chưa có nẩy nở, các trưởng bối đãi nàng cũng giống như đối với Chu Phù vậy, Chu Kỳ cũng sẽ không hiểu lầm cái gì hết.
Nói tóm lại, lợi dụng hết thảy cơ hội để cùng Chu Kỳ rút ngắn quan hệ mới là đại sự quan trọng nhất của Từ Nhu Gia. Chu Kỳ không thích biểu muội này, lại càng không thích thân mật tiếp xúc, xụ mặt ý đồ hất ra nàng. Từ Nhu Gia bắt lấy hắn cánh tay, không chịu buông tay:
"Biểu ca, ta sợ hãi..."
Nàng dùng giọng nghẹn ngào. Chu Kỳ mím môi.
Những cái lấy lòng nịnh nọt kia đều là giả, nhưng nàng dù sao cũng là tiểu cô nương, có lẽ thật sự sợ quỷ quái?
"Trên đời này không có quỷ." Dừng bước, Chu Kỳ lạnh lùng nói.
Từ Nhu Gia bán tín bán nghi: "Có thật không?"
Chu Kỳ: "Ừ."
Từ Nhu Gia chậm rãi buông lỏng tay, nhưng nhìn nhìn chung quanh tối như mực, nàng vẫn run rẩy, một bên phòng bị một bên một rất tự nhiên kéo tay áo Chu Kỳ. Chu Kỳ lập tức tránh, Từ Nhu Gia không bắt được người, liền hất cằm lên, mắt hạnh ba ba nhìn qua đỉnh đầu thiếu niên: "Biểu ca, ta..."
Nói còn chưa dứt lời, Chu Kỳ ném vào trong tay nàng thứ gì đó. Từ Nhu Gia cúi đầu, phát hiện kia là ngọc bội đeo tùy thân của Chu Kỳ, một đầu ngọc bội khác vẫn đang treo ở bên hông thiếu niên.
"Ngậm miệng." Chu Kỳ không kiên nhẫn liếc nàng một cái, dùng phương thức này cho nàng nàng, tiếp tục tiến lên, bên mặt lạnh nhạt, nhưng thì ra hắn vẫn rất mềm lòng. Từ Nhu Gia miệng tự giác cười nhếch lên, lại nhìn một cái, lúc này mới bao lâu chứ, Chu Kỳ đã nguyện ý coi nàng làm biểu muội rồi.
Một giờ đồng hồ sau, bốn người đồng loạt quỳ gối ở Trừng Tâm đường. Tào công công sai người đóng cửa lại, bọn sai vặt ở bên ngoài trông coi, thuận tiện không canh chừng các chủ tử lười biếng nữa. Vương gia mặc dù phạt bốn đứa bé, nhưng nếu thật sự quỳ, Vương gia sẽ rất đau lòng.
Vừa đóng cửa, Chu Phù đã nhảy dựng lên, chỉ vào Từ Nhu Gia mắng: "Đều tại ngươi!"
Từ Nhu Gia không sợ, ngược lại còn cười: "Ngươi tiếp tục mắng ta đi, sáng mai ta tới nói cho cữu cữu, để hắn phạt ngươi thêm một năm cấm túc."
Chu Phù, Chu Tuấn: ...
Đến giờ phút này, Chu Tuấn xem như thấy rõ, cái cháu gái nhỏ của Lục thị này gan lớn lại giảo hoạt, trước mặt các trưởng bối giả bộ điềm đạm đáng yêu làm như ai cũng đang khi dễ nàng, trưởng bối vừa đi, nàng quả thực so muội muội hàng thật giá thật quận chúa còn phách lối hơn.
Bất quá, cô nương càng có thể yêu quý.
"Chớ ồn ào." Chu Tuấn ý vị thâm trường nhìn Từ Nhu Gia, mở miệng ngăn lại muội muội ruột.
Ca ca không giúp nàng, Chu Phù tức giận mà lại không có chỗ xả, căm tức ngồi ở bồ đoàn bên trên.
Chu Tuấn vui vẻ, lệch đầu đùa Từ Nhu Gia:
"A Đào muội muội, hôm nay Nhị ca sai rồi, kỳ thật ta không phải là người xấu, ngươi lần đầu tiên tới kinh thành, chưa từng đi dạo đúng không, hôm nào Nhị biểu ca mang ngươi đi ra ngoài chơi có được hay không?"
Từ Nhu Gia xê dịch gần về bên người Chu Kỳ, không hề lo lắng nói: "Có biểu ca mang ta, không cần ngươi bồi." Chu Kỳ đã sớm nhắm mắt lại.
Chu Tuấn nhìn cái mặt lạnh của hắn, cười ha ha: "Vậy ngươi đợi tới bao giờ chứ, Tứ ca của ngươi không thích nhất là đi ra ngoài, quanh năm suốt tháng ta đều không hề thấy hắn đi ra ngoài chơi."
Từ Nhu Gia sững sờ, Chu Kỳ lại là con người như thế sao?
"Vậy cũng không cần ngươi." Từ Nhu Gia nói với Chu Tuấn.
Chu Tuấn còn muốn nói nữa, Chu Phù bên cạnh rất không vui, thở phì phò nói: "Ca ca ngươi để ý đến nàng làm cái gì?"
Chu Tuấn tranh thủ thời gian xoay qua chỗ khác dỗ muội muội. Trừng Tâm đường rốt cục an tĩnh lại, Từ Nhu Gia đánh giá xung quanh một phen, một đôi mắt hạnh lại nhắm ngay tới Chu Kỳ, liền thấy tư thế quỳ cuả Chu Kỳ đoan chính, lông mi thật dài rủ xuống, lại hài hòa trên gương mặt lạnh của hắn. Gia hỏa này, dáng dấp còn rất tuấn tú .
"Biểu ca, ngươi có đói bụng không?" Từ Nhu Gia đổi thành tư thế ngồi, lần nữa lấy ra cái ví nhỏ của nàng.
Chu Kỳ nhắm mắt lại: "Không đói bụng."
Từ Nhu Gia ầu một tiếng, cũng không khuyên nhiều: "Vậy tự ta ăn."
Sau một lát, Chu Kỳ liền nghe thấy tiếng tiểu cô nương nhai kẹo đường rất nhỏ. Lúc đầu hắn còn không để ý, nhưng thanh âm kia lại gần trong gang tấc, tiếp tục một lúc nữa, lại biến thành một trêu chọc trong bụng.
Chu Kỳ âm thầm nắm tay.
Vô dụng.
Bất đắc dĩ, Chu Kỳ khó mà cầm được nuốt một ngụm nước miếng.
Đáng chết, vừa nãy nàng còn lấy lòng hắn, sao bây giờ nàng lại không hiểu chuyện rồi?
Tác giả có lời muốn nói: Nhiều năm sau
Nhu Gia: Biểu ca ngươi muốn ăn kẹo đường hả? Muốn ăn thì phải nói ra, ngươi không nói ta làm sao biết ngươi muốn ăn nha?
Tứ Gia: Câm miệng.
Nhu Gia: Không được, ta ngậm miệng thì làm sau biết ngươi...
Tứ Gia thấy phiền liền hung ác một tay kéo người vào trong ngực, cúi đầu bắt đầu ăn.