"Ừ!" Phán Quan gật đầu: "Một giáo phái tầm thường, cũng là nơi dơ bẩn."
"Vậy sao?" Lăng Túc Nhiên nhếch môi: "Tra cứu hồ sơ vụ án vị Đại trưởng lão này của bọn họ!"
"Tuân mệnh!" Phán Quan đáp sau khi lấy điện thoại ra thao tác.
"Người anh em, có phải cậu hơi quá đáng không?" Nghiêm Hạc nhướng mày.
"Tuy Ảnh Môn rất mạnh, nhưng nếu hôm nay chúng tôi giữ tất cả các cậu lại, Ảnh Môn hẳn cũng sẽ không biết là chúng tôi làm đâu nhỉ?"
"Ông đúng là ngu ngốc!" Lục Tần Nam lạnh nhạt liếc nhìn đối phương.
"Khốn nạn, sao dám nói như vậy với Đại trưởng lão? Có phải muốn chết không?" Tên đàn ông tóc đỏ trong đó lạnh lùng quát.
Gã nói xong liền đưa tay tấn công Lục Tần Nam, khí thế trên người đồng thời dâng cao, là Chiến Sư Sơ thành.
"Muốn chết ư?" Hai người binh sĩ Ảnh Môn trầm giọng, thân hình vụt đi, đao Lãnh Nguyệt đồng thời chém ra.
"Cút ngay!"
Người đàn ông tức giận hô lên, đưa tay vung ra từng quyền mạnh mẽ.
Nhưng hiển nhiên gã đánh giá thấp thực lực binh sĩ Ảnh Môn.
Hai vị này đều là binh sĩ Ảnh Môn sáu sao, võ công yếu nhất cũng đã là cảnh giới Chiến Sư Đỉnh phong, sao gã có thể chống lại đấy.
"Vân Nhi, cẩn thận!"
Lúc này Nghiêm Hạc cũng tra được thực lực vài tên binh sĩ Ảnh Môn, bèn lên tiếng kinh hô.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ông ta còn chưa dứt lời, trên người gã đàn ông liền xuất hiện hơn mười vệt máu.
Cả người bị nhuộm đỏ màu máu, gã ngồi phịch xuống không còn chút sức lực.
Điều này hiển nhiên là kết quả của việc binh sĩ Ảnh Môn hạ thủ lưu tình, nếu không gã sớm đã là người chết.
Ảnh Môn có luật, không giết ba loại người.
Một là người vô tội, hai là người không đủ để phán tử hình, ba là cố ý muốn giữ nhân chứng sống.
Mà gã đàn ông tạm thời bị quy loại người thứ hai, vì vậy may mắn giữ một cái mạng nhỏ.
"Dám đả thương sư huynh, các anh muốn chết!" Ba người nam nữ từ Xích Âm Giáo khác nổi giận gầm lên một tiếng, đưa tay hướng hai gã binh sĩ Ảnh Môn phóng tới.
"Quay trở lại!" Nghiêm Hạc hét lớn: "Các con không phải đối thủ của họ, đừng đi vào chỗ chết!"
Nhưng đã trễ rồi, trong lúc ba người ra tay, đến vạt áo đối thủ còn chưa chạm được đã bị đao Lãnh Nguyệt chém thành mấy vết máu trên thân thể, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi co quắp trên mặt đất.
Ba người cũng cuối cùng cũng biết sức mình chênh lệch với đối phương rồi, vốn là không cùng một đẳng cấp.
"Đại ca, tra được rồi!" Lúc này, Phán Quan nhìn Lăng Túc Nhiên nói.
"Sao?" Lăng Túc Nhiên hỏi.
"Nên chém!" Phán Quan trầm giọng đáp.
"Không nói đâu xa, ngay một tháng trước, ông ta vì chiếm lấy một cặp sinh đôi cùng trứng đã sát hại cha mẹ hai người, hai chị em đau đớn cùng tự sát."
"Từng bị đồn cảnh sát bắt một lần nhưng đào thoát, hơn nữa còn đả thương không ít người của đồn cảnh sát.
Hồ sơ vụ án đã vào Ảnh Môn mà Ảnh Môn còn chưa kịp xử lý!"
"Vậy kể cả Mã Hồng Khương cũng chém chung luôn!" Lăng Túc Nhiên lên tiếng.
"Tuân mệnh!" Phán Quan gật đầu đáp.
"Tôi liều mạng với các cậu!" Hai người Mã Hồng Khương liếc nhau, biết chạy trời không khỏi nắng, so với chờ chết không bằng buông tay đánh cược một lần.
Phù phù!
Khí thế trên người hai người bỗng tăng vọt, họ xông đến như hai con thú hoang
"Ngu ngốc!" Lần này không đợi binh sĩ Ảnh Môn ra tay, Phán Quan lật ngửa tay, một loạt nhát đao tựa như tia chớp chém ra.
Phốc!
Sau một khắc, một cái đầu phóng lên trời, máu phun như suối, thân thể Mã Hồng Khương bởi vì quán tính tiếp tục chạy hai bước phía trước rồi mới ngã xuống.
"Em trai tôi!"
Mã Hồng Chiến nước mắt tuôn đầy mặt, đau đớn kêu lên.
Sau đó ông ta co quắp ngồi trên đất, dường như thoáng cái đã như con sói già đi mấy chục tuổi.
Ông ta biết, nhà họ Mã lần này là hoàn toàn xong đời rồi!
Nghiệp trời tạo vẫn còn đường lui, nghiệp do người làm tuyệt không còn đường thoát!
Vèo!
Cùng lúc đó, thân hình Nghiêm Hạc phóng tới một nửa nhanh chóng ngừng lại, trên mặt đầy nét hoảng sợ vô biên.
Cho đến bây giờ, ông ta mới biết mình sai thế nào!
Chân khí phóng ra ngoài, giết người vô hình thế này ít nhất phải là Chiến Tướng Hậu Kỳ cảnh, so với ông ta cao hơn cả một cảnh giới!
Mà quan trọng hơn là ông ta thấy rõ chuôi đao Lãnh Nguyệt trong tay Phán Quan được làm bằng bạch kim!
Một trong năm người tiên phong của Ảnh Môn!
Bịch bịch!
Không kịp nghĩ nhiều, ông ta nhanh chóng quỳ xuống.
"Xin...!cầu xin cậu tha mạng, tôi...!tôi có tin tức quan trọng cung cấp cho các cậu, xin hãy tha mạng cho tôi..."
Bây giờ ông ta đã vô cùng hối hận rồi, nếu sớm biết đối phương là tiên phong của Ảnh Môn, đánh chết ông ta cũng sẽ không ra mặt thay Mã Hồng Khương!
Hơn nữa, điều khiến ông ta tuyệt vọng nhất là thông qua thân phận của Phán Quan ông ta đã đoán được Lăng Túc Nhiên là ai!
Có thể chỉ thị người tiên phong của Ảnh Môn làm việc, trong lãnh thổ quốc gia này chỉ có một người.
Vua vùng Tây Lưu, Chủ nhân Ảnh Môn, Lăng Soái!
Nghĩ đến đây, đũng quần ông ta liền bốc ra một mùi tanh hôi.
"Hửm?" Phán Quan thu đao bình thản lên tiếng: "Nói xem, xem tin tức của ông có thể đổi cho ông một mạng hay không!"
"Tôi...!tôi biết hành tung một tội phạm truy nã cấp độ S của Ảnh Môn các cậu..." Nghiêm Hạc sau khi trù trừ lên tiếng nói.
"Hả?" Phán Quan nhướng mày: "Tên gì?"
"Tôi...!tôi không biết gã tên thật là gì, nhưng tôi biết bây giờ gã tên Lý Hải, hẳn là dùng tên giả." Nghiêm Hạc đáp lời.
"Ông xem tôi là trẻ lên ba à?" Phán Quan lạnh giọng đáp: "Đến tên thật của gã cũng không biết, ông lại có thể biết gã là tội phạm truy nã cấp độ S của Ảnh Môn?"
Nói tới đây, một luồng cảm giác lạnh lẽo tràn ngập.
"Là...!là chính tự gã nói..." Nghiêm Hạc nói nhanh: "Có một lần gã với người khác uống nhiều rượu quá, lỡ miệng nói ra..."
"Tốt nhất ông đừng lừa chúng tôi, nếu không ông nhất định sẽ hối hận!" Nghe đến đó, Lăng Túc Nhiên trầm giọng lên tiếng.
"Dẫn ông ta về, để vẽ phác thảo ra xem!"
Tội phạm truy nã cấp độ S của Ảnh Môn, không ai là không gánh án trọng đại, là đối tượng trọng điểm Ảnh Môn truy xét.
Hễ có bất kỳ manh mối nào cũng phải truy xét đến cùng!
"Tuân mệnh!" Phán Quan gật đầu.
Sau khi thu đao, trảm xuống một chưởng đao, Nghiêm Hạc chớp mắt hôn mê trên mặt đất.
"Toàn bộ thành viên cốt cán của nhà họ Mã cũng mang đi điều tra, hễ ai có án đều nghiêm trị hết!" Lăng Túc Nhiên lại nói.
"Ngoài ra, bắt Mã Hồng Chiến khai ra toàn bộ chỗ dựa của nhà họ Mã ở Đông Khởi, mặc kệ dính đến ai, toàn bộ truy nã để quy án, đáng giết thì giết, đáng nhốt thì nhốt!"
"Có bất kì ai đến nói thay nhà họ Mã chúng, bảo người đó trực tiếp tới tìm tôi!"
"Tuân mệnh!" Một đám binh sĩ Ảnh Môn lớn giọng đáp.
Sáng nay, Tần Nhã Khiết đi làm, Lăng Túc Nhiên đang ở nhà vui đùa cùng Nhụy Lam, Lục Tần Nam gõ cửa đi vào.
"Đại ca!" Đầu tiên cậu ấy gật đầu với Lăng Túc Nhiên sau đó nhìn hai vợ chồng Tần Doanh Bác lên tiếng chào hỏi.
"Có việc sao?" Lăng Túc Nhiên đứng dậy lên tiếng hỏi.
"Ừ!" Lục Tần Nam gật đầu đáp: "Phán Quan tìm thấy người của Mặc Các!"
"Hửm?" Lăng Túc Nhiên lông mày nhíu lại: "Cũng được phết, nhanh như vậy đã tìm được, ở đâu thế?"
"Mặc Các trong nước ta có cửa chắn đối ngoại ở không ít thành phố lớn, cửa chắn bên Đông Khởi này ở vùng ngoại thành phía Đông thành phố." Lục Tần Nam đáp lời.
"Vậy sao? Vậy đi gặp bọn họ đi!" Lăng Túc Nhiên ánh mắt hơi nhíu lại..