Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu



Khụ! Khụ! Khụ!
Không đến vài phút, sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Tần Nhã Khiết trên màn hình, Thẩm Quang Khải bị nước trà sặc đến suýt tràn ra nước mắt.

"Chủ tịch Thẩm, anh bị sao vậy?" Phan Nhược Anh có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Quang Khải một chút.

Tuy đúng thật là Tần Nhã Khiết rất đẹp, nhưng không đến mức có phản ứng lớn như vậy!
Đồng thời trong nội tâm cũng thoáng khinh bỉ Thẩm Quang Khải, một nhân vật lớn ở vị trí cao như vậy, chỉ nhìn mỹ nữ một cái có nhất thiết phải phản ứng mạnh thế không!
Chẳng bình tĩnh gì cả!
"Cô… cô ấy đi làm ở công ty các cô?"
Thật vất vả Thẩm Quang Khải mới bình tĩnh trở lại, lên tiếng nói ra.
"Đúng vậy, giám đốc Tần mới vừa nhậm chức được ba ngày." Phan Nhược Anh ngẩn người: "Chủ tịch Thẩm, ngài quen biết giám đốc Tần sao?"
Nghe được lời này của Thẩm Quang Khải, Phan Nhược Anh mới phát hiện thì ra mình đã nghĩ quá nhiều.


Thẩm Quang Khải ngạc nhiên đến mức âm thầm hít một hơi thật sâu.
Trước đó, anh ta đã từng hỏi Lăng Túc Nhiên, có muốn trực tiếp sắp xếp Tần Nhã Khiết đến công ty phụ của tập đoàn Tứ Hải ở Đông Khởi đi làm hay không.
Nhưng Lăng Túc Nhiên nói cho anh ta biết, Tần Nhã Khiết không muốn thông qua quan hệ tiến vào công ty, muốn tìm công việc bằng chính năng lực của mình, cho nên anh ta không để chuyện này trong lòng.
Nhưng bây giờ, vậy mà ở tập đoàn Thịnh Nghiên thấy được bảng giới thiệu của Tần Nhã Khiết, việc này cũng quá trùng hợp!
"Hai ba ngày nay cô ấy ở công ty thế nào? Không chịu bất kỳ uất ức nào chứ?" Thẩm Quang Khải lớn tiếng tra hỏi.
Mẹ nó, toàn bộ là nhờ hôm nay tới đây họp.
Nếu không, lỡ như Tần Nhã Khiết ở chỗ này bị đối xử không công bằng gì đó, cậu Lăng sẽ xé chính mình ra…! Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Không có… không có..." Phan Nhược Anh sững sờ lần nữa: "Chủ tịch Thẩm, cô ấy là ai…?"
Từ giọng nói Thẩm Quang Khải tất nhiên cô ấy nghe ra được thân phận Tần Nhã Khiết rất không tầm thường.

"Trước tiên mặc kệ cô ấy là ai!" Thẩm Quang Khải đáp lại: "Có vài chuyện dù chết cô cũng phải nhớ kỹ cho tôi!"
"Mời Chủ tịch Thẩm phân phó!" Phan Nhược Anh gật đầu thật mạnh.

Tít! Tít!
Đồng thời lúc Thẩm Quang Khải nói lời nhắn nhủ với Phan Nhược Anh, Tần Nhã Khiết nhận được tin nhắn của Trương Mai: "Giám đốc Tần, ông ta lại bắt đầu rồi…"
"Khốn khiếp thật!" Tần Nhã Khiết tức giận nói một câu, bước nhanh đi tới cửa.

Đi vào một gian văn phòng lớn, Tần Nhã Khiết đẩy mạnh cửa phòng ra.
Liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Trương Mai đang hoảng sợ ngồi trong một góc ghế sô pha, mà một người đàn ông trên dưới 50 tuổi ngồi sát bên cô ấy, đôi bàn tay heo ăn mặn đang muốn cầm lấy tay Trương Mai.

"Vô lễ!" Nghe được động tĩnh ở cửa, Hứa Đức Siêu nhướng mày: "Là ai… mau cút ra ngoài!"
Đồng thời trong lúc nói chuyện, ông ta quay đầu nhìn lại.
"Hả?"
Sau khi thấy Tần Nhã Khiết, trong đôi mắt hiện lên đầy ắp vẻ kinh diễm.

Ông ta chơi nhiều phụ nữ như vậy, nhưng không có một người có thể so sánh với mỹ nhân trước mặt.


"Giám đốc Tần!" Trương Mai tranh thủ thời gian chạy tới.

"Cô chính là quản lý mới tới của bộ phận marketing?" Ánh mắt Hứa Đức Siêu không ngừng nhìn quét trên người Tần Nhã Khiết.
"Tổng giám đốc Hứa, Trương Mai là đồng nghiệp cùng ngành với tôi, hy vọng về sau ông có công việc gì cần giao phó thì cứ tìm tôi trước, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa!" Tần Nhã Khiết rất không quen với ánh mắt của đối phương.

"Ồ! Mới đến chưa được hai ba ngày mà đã có quan niệm tầng cấp rồi?" Ánh mắt Hứa Đức Siêu có chút nheo lại.
"Đây không phải là quan niệm tầng cấp, đây là tiến trình bình thường của công việc!" Tần Nhã Khiết lạnh giọng đáp lại: "Sau này, tôi không hy vọng tổng giám đốc Hứa lướt qua tôi trực tiếp tìm đồng nghiệp của bộ phận marketing bàn chuyện công tác!"
"Quyền uy thật lớn…!" Ngay lúc này, truyền tới tiếng của Hồ Hải Tuyến.
Cô ta đi vào văn phòng, nhìn lướt qua Tần Nhã Khiết: "Lúc kêu cô gánh khoản chỉ tiêu thu về của bộ phận marketing, cô nói cô mới tới, không rõ tình hình, trốn tránh trách nhiệm."
"Vậy mà bây giờ lại chạy tới muốn quyền lợi, cô thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"
"Giám đốc Hồ, tôi đang bàn luận với tổng giám đốc Hứa, hình như không liên quan gì đến bộ phận tài vụ của cô?" Lông mày Tần Nhã Khiết nhíu lại lần nữa.

"Ơ!" Hồ Hải Tuyến lộ ra bộ dáng chẳng thèm để ý: "Nhìn điệu bộ này của cô, có vẻ quyền lực còn lớn hơn tổng giám đốc Hứa, tôi tùy tiện nói hai câu đều không cho!"
Sau khi nói xong, quay đầu nhìn về phía Hứa Đức Siêu, một bộ quyến rũ: "Tổng giám đốc Hứa, ngài nói lại hai câu giúp tôi đi, đừng nói là quyền lợi được nói vài câu tôi cũng không có nhé!"
"Giám đốc Hồ, cô cùng với Trương Mai đi ra ngoài trước, tôi có công tác muốn bàn bạc với giám đốc Tần." Hứa Đức Siêu không để ý tới cô ta, ánh mắt có chút híp lại lên tiếng nói.

"Tổng giám đốc Hứa!" Lông mày Hồ Hải Tuyến thoáng nhíu một cái: "Tôi…"
"Không nghe thấy lời của tôi à?" Giọng điệu Hứa Đức Siêu lạnh đi vài phần.
"Tôi không có việc gì muốn bàn bạc với tổng giám đốc Hứa!" Không đợi Hồ Hải Tuyến đáp lại, Tần Nhã Khiết lên tiếng.
"Vào thời điểm phỏng vấn công ty đã nói với tôi, cấp trên trực tiếp của tôi là tổng giám đốc marketing của tập đoàn, nhưng bởi vì hiện tại vị trí tổng giám đốc marketing bị bỏ trống, cho nên đối tượng báo cáo của tôi là tổng giám đốc Phan!"
"Nếu như tổng giám đốc Hứa có việc cần bàn giao, xin hãy thông qua thư ký bên dưới hoặc là gửi email cho tôi."
Sau khi nói xong, cô nhìn về phía Trương Mai: "Sau này, cho dù giám đốc nào bàn giao công tác cho cô, bảo họ tìm tôi trước!"
"Được, giám đốc Tần." Trương Mai gật đầu đáp lại.
Đồng thời trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ lo lắng, Trương Mai hiểu rất rõ Hứa Đức Siêu, Tần Nhã Khiết dám hạ thấp mặt mũi của ông ta như vậy, nhất định sẽ bị ông ta trả thù.

Sau đó, cả hai quay người đi ra cửa.
"Đứng lại!" Mặt mày Hứa Đức Siêu âm u đi hẳn, chủ động nhìn về phía Hồ Hải Tuyến.

"Giám đốc Hồ, dựa theo điều lệ của công ty, không phục tùng công tác mà lãnh đạo giao phó, vô cớ chống đối lãnh đạo thì sẽ bị xử phạt như thế nào?"
"Nhẹ thì trừ lương với thành tích cuối tháng, nặng thì trực tiếp sa thải!" Ánh mắt Hồ Hải Tuyến thoáng chấn động.

Tâm tư cô ta giống hệt như trong lời nói của Trương Mai, bắt đầu từ ngày đầu tiên Tần Nhã Khiết đi làm, cô ta đã lo lắng Hứa Đức Siêu sẽ để ý Tần Nhã Khiết, sau đó đày cô ta vào lãnh cung.

Đây chính là tình huống Hồ Hải Tuyến tuyệt đối không muốn nhìn thấy, hai năm qua cô ta đi làm ở công ty, một mặt diễu võ dương oai, một mặt cũng kiếm không ít chỗ tốt.
Hứa Đức Siêu ngầm sai khiến cô ta làm không ít hoạt động màu xám, mỗi lần như vậy, Hứa Đức Siêu đều chia một khoản tiền cho cô ta, thời gian hai năm, chỉ riêng một bộ phận thu nhập này đã vượt xa tiền lương của cô ta.
"Rất tốt!" Sau đó Hứa Đức Siêu nhìn về phía Tần Nhã Khiết: "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, ngồi xuống ngay lập tức, tôi có công tác muốn giao cho cô xử lý!"
"Tổng giám đốc Hứa, tôi không có ý định này, nếu như ông thật sự có công tác cần giao, xin hãy nói cho thư ký của tôi biết!" Tần Nhã Khiết lạnh giọng đáp lại.
"Vô lễ!" Hứa Đức Siêu tức giận lên tiếng: "Cô không tin là tôi hoàn toàn không cần thông qua tổng giám đốc Phan vẫn có thể trực tiếp sa thải cô?"
"Tôi tin!" Tần Nhã Khiết trả lời rất dứt khoát: "Nhưng mà nếu cấp quản lý của công ty hỗn loạn như vậy, công việc này không làm cũng thế!"
Giọng nói của hai bên đều rất lớn, không ít đồng nghiệp trong công ty vây quanh tới đây, sau khi nghe được lời nói của Tần Nhã Khiết, nhao nhao âm thầm khen cô một tiếng.

"Cô giỏi lắm!" Hứa Đức Siêu tức đến nhịn không nổi, nhìn về phía Hồ Hải Tuyến: "Lập tức thông tri bộ phận nhân sự, kể từ giờ trở đi cô ta đã bị đuổi việc!"
Đối với ông ta mà nói, tuy rất muốn Tần Nhã Khiết ở lại công ty để sau này chậm rãi ra tay, nhưng Tần Nhã Khiết quá làm cho ông ta mất mặt.
Dám chống đối ông ta trước mặt nhiều người như vậy, nếu không cảnh cáo cô một chút thì sau này ông ta đâu còn uy nghiêm gì ở công ty.
"Được!" Hồ Hải Tuyến nhìn về phía Tần Nhã Khiết, khóe miệng giương lên: "Cô có thể đi thu dọn đồ đạc!".


Nhấn Mở Bình Luận