“Lương Long, chào Lăng Soái.”
Lương Long đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên khom người, đặt tư thái của mình rất thấp.
Sau đó, nhìn về phía Lục Tần Nam lên tiếng chào hỏi.
Lăng Túc Nhiên cười nhạt đáp lại: “Lương đặc phái viên khách sáo rồi.
Không biết lần này Lương đặc phái viên tới đây là có chuyện gì?”
"Lăng Soái, tôi có một câu hỏi muốn anh trả lời trước, rốt cuộc Sở Luân đã phạm phải chuyện gì mà Ảnh Môn các anh muốn giết cậu ấy?"
Không đợi Lương Long đáp lại, Lục Hải Đình trầm giọng mở miệng.
"Ảnh Môn làm việc phải giải thích cho Đặc Tuần Tư của ông?" Lăng Túc Nhiên trầm giọng xuống.
"Anh..." Trên người Lục Hải Đình tràn ngập lãnh ý.
"Muốn đánh nhau? Đến, vừa hay tôi đang hơi ngứa tay." Huyền Bàn nhảy ra.
“Anh thật sự là muốn chết?” Lục Hải Đình nhíu mày, khí thế trên người lại tăng lên.
“Lục tư trưởng, ông bớt nóng nảy.” Lương Long khoát tay, sau đó nhìn về phía Lăng Túc Nhiên mở miệng.
"Lăng Soái, chuyện Ảnh Môn ba năm trước, Trung Thiên Tư đã hiểu rõ, Đặc Tuần Tư cũng đã tìm được hung thủ.”
“Chỉ có điều mấy hung thủ đều đã sợ tội tự sát.”
Dứt lời, giơ tay vẫy về phía chiếc Coster phía sau.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Một lát sau, sáu người đàn ông mặc thường phục mỗi người vác một thi thể đến trước mặt mọi người, sau đó ném thi thể xuống đất.
"Hử?" Lăng Túc Nhiên lại híp mắt.
Thủ đoạn hay.
Hô.
Nhìn thấy sáu người trên mặt đất, lửa giận lần thứ hai từ trên người Hắc Công tràn ngập, hiển nhiên đã nhận ra sáu người.
“Lăng Soái, chuyện này đã có kết luận.” Lương Long tiếp tục mở miệng.
“Sáu người này đều là lưu manh mà Sở Quân kết giao từ sớm, để giúp Sở Quân thoát khỏi truy sát của Ảnh Môn, cho nên lên kế hoạch giết chết nguyên Môn chủ Ảnh Môn và bốn Tuần phủ."
"Bắt đầu từ hôm nay, vụ án chính thức kết thúc, thân phận truy nã của Hắc Công cũng chính thức giải trừ, trở về Ảnh Môn."
"Không biết ý của Lăng Soái thế nào?"
“Nếu Trung Thiên Tư đã tuyên bố kết thúc án, tôi đương nhiên không có ý kiến.” Lăng Túc Nhiên lại híp mắt.
Đối phương nói như vậy, đương nhiên là không muốn để cho anh tiếp tục điều tra, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, anh cũng có thể hiểu được đối phương, nhổ củ cải nhổ cả bùn, việc này nếu tiếp tục điều tra, tất sẽ kéo đám tài phiệt ở Thủ đô vào.
Mà ảnh hưởng của của đám tài phiệt Thủ đô ở trong nước tuyệt đối không thể khinh thường, nếu như muốn một lần động đến bọn họ mà nói, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Đối với Hoa Hạ hiện tại mà nói, hiển nhiên là không thể chịu nổi.
Đám tài phiệt, sâu bọ của quốc gia, sớm muộn gì Lăng Túc Nhiên cũng phải động, chỉ là thời cơ chưa đến, trước mắt chỉ có thể chậm rãi.
Sau đó, quay đầu nhìn về phía Hắc Công: "Viên Hoan nghe lệnh, Sở Quân liên hợp người khác hãm hại quan chức quản trọng của Ảnh Môn, trảm.”
"Tuân lệnh."
Hắc Công trầm giọng trả lời, một chân bước lên, lật cổ tay, đao mang chợt hiện ra.
Phốc.
Một cái đầu bay lên trời, trên mặt Sở Quân tựa hồ như được giải thoát.
“Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi.”
Lương Long khoát tay, lại khom người hành lễ với Lăng Túc Nhiên.
"Lăng Soái, vất vả rồi, tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt."
“Hẹn gặp lại.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười.
Sau đó, Lương Long gật đầu với Lục Tần Nam rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Lục Hải Đình phía sau ông ta xẹt qua hàn ý, phất tay áo rời đi.
Trong nháy mắt Mục Kỳ Thiên xoay người, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lăng Túc Nhiên.
Hai người Tạ Vân Hàn và Hạ Vân Bác khẽ gật đầu với Lăng Túc Nhiên rồi xoay người rời đi.
Phốc.
Đợi đoàn người đối phương rời đi, Hắc Công đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên, hai chân quỳ xuống, giọng nói hơi nghẹn ngào.
“Cảm tạ Đốc Soái thay lão môn chủ và bốn tuần phủ báo huyết thù này.”
Nói xong, dập đầu ba cái, hai mắt ửng hồng.
“Đều là người của Ảnh Môn, không cần phải quỳ lạy.” Lăng Túc Nhiên giơ tay lên.
“Lần nữa cảm ơn Đốc Soái.” Hắc Công đứng dậy cúi đầu.
“Đại ca, việc này cứ như vậy kết án rồi sao?” Đoàn người đi về phía lối ra đường lớn, Truy Hồn hơi tức giận mở miệng.
“Quỷ mới tin sáu người kia vì giúp Sở Quân mà ra tay.”
"Không kết án như vậy, anh còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ tóm hết đám tài phiệt, sau đó chém hết?” Lục Tần Nam thản nhiên mở miệng.
"Được rồi, coi như tôi chưa nói gì." Phán Quan nhún nhún vai, anh ta đương nhiên hiểu được ý tứ của Lục Tần Nam.
Ôi.
Đoàn người đi tới phía dưới cổng tò vò cách đó không xa, ánh mắt Thương Lang trầm xuống, lật cổ tay, vung một đao lên trời.
Ầm.
Cổng tò vò của nhà họ Sở giống như giấy hồ ầm ầm sụp đổ.
Huyền Bàn nhếch miệng cười: “Chậc chậc, anh Thương Lang, anh thật dũng mãnh, có điều làm tốt lắm.”
Trên mặt mấy người khác cũng là biểu tình cởi bỏ tức giận.
Vài phút sau, mấy người lên xe, xe việt dã cỡ lớn lao đi.
“Hỗn xược.”
Ở trung tâm đại sảnh của biệt thự nhà họ Sở truyền ra một tiếng gào thét cuồng loạn.
Rầm.
Rầm.
Rầm
Ngay sau đó, một trận âm thanh bạo liệt vang lên, chỉ chốc lát, toàn bộ nội thất bằng thủy tinh và gỗ trong đại sảnh đều bị đạp vỡ tan tành.
Ầm.
Sau khi phát tiết một hồi, phiệt chủ tài phiệt Sở thị, Sở Hành đặt mông ngồi trên sô pha, sau đó lấy từ trên người một điếu xì gà, đốt lên hung hăng rít một hơi..
Hai mắt đỏ tươi, sắc mặt âm trầm, sát ý tràn ngập cả người, toàn bộ đại sảnh đều tràn ngập áp chế khiến cho người ta hít thở không thông.
“Phiệt chủ xin bớt giận.”
Một lão giả đứng ở cửa đại sảnh hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói.
Hô.
Sở Hành nặng nề thở ra một hơi, giọng điệu lạnh như băng đến cực điểm, từng câu từng chữ.
“Giết em trai của tôi, phá cổng của Sở thị, anh ta được lắm.”
“Thù này không báo, tôi thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Sở thị.”
“Đừng nói hiện tại anh ta chỉ là một thủ lĩnh nhỏ nhoi một góc của Tây Lưu, cho dù anh ta thật sự vào chiến bộ thủ độ, Sở thị cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.”
Ông ta đã đạt đến bờ vực củ8a sự tức giận.
Hôm nay, là ngày khuất nhục nhất từ trước đến nay của tài phiệt Sở thị, chưa từng có.
Ông hai tài phiệt Sở thị, bị người ta giết chết ngay trước cửa đại viện nhà mình, thật là châm chọc.
Hơn nữa, điều khiến ông ta phát điên nhất chính là, đối phương lại phá cổng của tài phiệt Sở thị.
Cổng tò vò tài phiệt tượng trưng cho thân phận và địa vị của tài phiệt, bất cứ ai cũng không thể xâm phạm.
Chuyện hôm nay truyền ra ngoài, Sở thị còn mặt mũi nào trước mặt người ngoài tự xưng tài phiệt thế gia, ngay cả cổng nhà mình cũng không giữ được, còn nói gì khác.
Hành vi này của Ảnh Môn, chẳng khác nào muốn đá Sở thị ra khỏi hàng tài phiệt.
Đây mới là chỗ ông ta không thể chịu đựng được.
“Ông lập tức liên lạc với phiệt chủ của mấy nhà tài phiệt khác ở thủ đô, nói tôi có việc quan trọng, mời bọn họ tới nhà họ Sở một chuyến.”
Rít thêm một ngụm xì gà, Sở Hành nhìn về phía lão giả giao phó.
"Rõ." Lão giả gật đầu đáp lại.
“Mặt khác, ông phái người đi Nam Lưu một chuyến.” Sở Hành tiếp tục mở miệng.
"Ý của phiệt chủ là?" Lão giả thoáng sửng sốt.
"Không phải anh ta tự xưng thiên hạ đệ nhất sao? Không phải nghĩ rằng không ai dám động anh ta sao? Tôi muốn xem có phải như vậy thật không.”
Trong mắt Sở Hành ngưng tụ, thoáng dừng lại giao phó với lão giả.
"Phiệt chủ, làm như vậy có thể hay không..." Sau khi nghe Sở Hành nói xong, cả người lão giả run lên, trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
“Ông chỉ cần làm theo lời tôi là được.” Sở Hành trực tiếp cắt đứt lời nói của ông ta.
"Được rồi."
Lão giả lại hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ gật đầu, sau đó khom người lui ra ngoài.
Đợi lão giả rời đi, ánh mắt Sở Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, âm thầm mở miệng.
"Uy nghiêm của Sở thị không cho phép anh khiêu khích.
Chắc chắn anh sẽ phải trả giá cho hành vi của anh ngày hôm nay.”.