“Theo tôi biết được, người của Thiên Âm Quốc nhập cảnh từ Nam Lưu, dự tính xử lí thế nào?” Ông Đường tiếp tục hỏi.
“Có một số người, lòng tham thật sự không đáy!” Lão giả Bố Y hít sâu một hơi.
“Việc này, hai chúng ta triệu tập những người khác cùng thảo luận một chút rồi quyết định sau đi!”
Hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục hỏi: “À, đúng ông cụ biết chuyện này không?”
“Không rõ lắm!” Ông Đường lắc đầu: “Chỉ hi vọng chuyện này vẫn chưa truyền đến chỗ ông ta, nếu không, có vài người khó mà giữ được cái đầu!”
“Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên chủ động gọi điện báo cáo cho ông ta một chút, chứ nếu không đợi ông ta gọi đến, chúng ta càng không tiện bàn giao.
” Lão giả Bố Y sau khi tự hỏi lại tự trả lời.
“Vẫn nên chờ một chút đi!” Ông đường uống ngụm nước trà, sau đó mở miệng nói: “Chờ sau khi giải quyết xong chuyện của tài phiệt Sở Thị rồi hẵng gọi, như thế cũng có thể giúp ông cụ bớt tức giận!”
“Cũng được!” Lão giả Bố Y khẽ gật đầu.
Sau khi nói xong, ông ta nâng chén trà lên uống một ngụm.
“Lăng Túc Nhiên muốn động vào tài phiệt Sở Thị, những nhà tài phiệt khác hẳn là sẽ không ngồi yên mặc kệ, hai người Lục Tần Nam và Thanh Long có thể làm được?”
“Chỉ cần một vài lão quái vật không ra mặt, vấn đề không lớn!” Ông Đường gật đầu: “Về mặt này, Lăng Túc Nhiên khẳng định cũng đã cân nhắc đến, nếu không cậu ta đã đích nhân đến!”
“Ừ!” Lão giả Bố Y đặt chén trà xuống, vẻ mặt như có điều đang suy nghĩ: “Một lát nữa ông gọi điện thoại cho Lăng Túc Nhiên đi!”
“Huyết Vệ quân đến thủ đô, không ít người đều có áp lực, bảo cậu ta có sao làm vậy, giải quyết xong chuyện thì nhanh chóng triệu về Tây Lưu đi!”
“Biết rồi!” Ông Đường gật đầu trả lời.
Chín giờ sáng.
Thủ đô, khu nhà của tài phiệt Sở Thị, chào đón hai đợt người đến.
Đợt thứ nhất là một trăm thành viên sáu sao trở lên của Ảnh Môn, tu vi thấp nhất là Chiến Sư đỉnh phong.
Đợt thứ hai là một trăm Huyết Vệ quân do Thanh Long và Lục Tần Nam dẫn đầu, tu vi thấp nhất là Chiến Tướng đỉnh phong.
Hai nhóm người này, tụ họp ở chỗ cổng vòm mới xây của tài phiệt Sở Thị.
“Các… các người là ai? Nơi… nơi này là khu nhà của tài phiệt Sở Thị, người không có phận sự mau rời đi…”
Bên ngoài chòi gác, một trong bốn người áo đen, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm hai nhóm người, run giọng lên tiếng.
Áp lực uy mãnh của hai trăm binh sĩ khiến anh ta có cảm giác ngạt thở.
Biểu lộ của ba người kia cũng không khá hơn bao nhiêu, cả người run rẩy, trên mặt là vẻ sợ hãi hoang mang vô tận.
Bọn họ không phải thiểu năng, có thể nhìn ra hai nhóm người này đến với mục đích bất thiện, tài phiệt Sở Thị rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn!
“Từ hôm nay về sau, Đại Hạ sẽ không còn Sở Thị nữa!” Lục Tôn Nam trầm giọng ngắt lời, tiếp theo là khẽ đảo cổ tay, chiến đao Huyết Ảnh ra khỏi vỏ.
“Ầm ầm!”
Ánh đao qua đi, cổng vòm vừa mới xây xong của Sở Thị đã sụp đổ, tro bụi đầy trời, cát đá tung bay.
“Ầm ầm!”
Cùng lúc đó, Thanh Long cũng chém ra một đao, ánh đao qua đi, một bên cổng đình bể ra chỉ trong chớp mắt “rầm!”.
Bốn người áo đen đồng thời mềm chân, tê liệt cả người, tần suất run rẩy càng lúc càng cao.
Mặc dù bọn họ không cách nào cảm ứng được khí tức võ đạo trên người Thanh Long và Lục Tần Nam, nhưng từ một đao kia của họ thì có thể mơ hồ mà đoán ra được, ít nhất là cường giả cấp Chiến Thần trở lên!”
“Các… các người rốt cuộc là ai?” Người thanh niên vừa rồi khó khắn nuốt chút nước bọt.
“Không muốn chết thì cút đi ngay cho tôi!” Dạ Cơ trầm giọng lên tiếng.
Loại nhân viên tầng dưới chót này, cô ta đương nhiên lười ra tay.
“Các… các người dám hủy cổng vòm của tài phiệt Sở Thị, Phiệt… Phiệt Chủ tuyệt đối sẽ không tha cho các người…”
Cậu thanh niên nói xong thì thất tha thất thểu chạy vào đường Lâm Manh, ba người khác cũng nhanh chóng chạy theo.
“Lục đại ca, Thanh Long, chúng ta cũng đi vào đi!” Dạ Cơ nhìn về phía hai người Lục Tần Nam và Thanh Long.
“Ừ!” Hai người kia gật đầu, sau đó cùng Dạ Cơ đi về phía đường Lâm Manh, một trăm binh sĩ Ảnh Môn và một trăm Huyết Vệ quân cũng bước theo sau.
“Lục đại ca, bên phía Nam Lưu, Chiến bộ có nói gì không?” Dạ Cơ vừa đi vừa mở miệng hỏi.
“Chiến bộ tốt nhất đừng nói gì cả!” Không đợi Lục Tần Nam trả lời, Thanh Long đã trầm giọng lên tiếng.
“Một đám khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung, thế mà có thể làm ra được chuyện như vậy, nếu như Chiến bộ không nói gì, tôi vừa đúng lúc đi Nam Lưu đòi bọn họ giao người!”
“Yên tâm đi, việc này, chỉ huy Mục nhất định sẽ cho đại ca một lời công đạo!” Lục Tần Nam như có điều suy nghĩ, nói.
“Soạt!”
Mọi người đi đến cách cổng khu nhà khoảng bốn năm trăm mét, từ cổng khu nhà tài phiệt Sở Thị có khoảng mấy trăm người đàn ông lao ra.
Cầm đầu là bốn ông già hơn sáu mươi tuổi, mặc áo bào đạo sĩ, ánh mắt sắc bén, khí tức quẩn quanh.
Theo sát sau hai người là tám tên đàn ông cường tráng, dáng người khỏe khoắn, khí tức dũng mãnh.
“Khốn kiếp, dám phá hủy cổng vòm của tài phiệt Sở Thị, ngại mình mạng dài à?” Một ông già mặc áo bào đạo sĩ trong số đó nhìn lướt qua nhóm ba người Lục Tần Nam sau đó trầm giọng mở miệng.
Trong lúc nói chuyện, trong lòng ông ta cũng run lên.
Dạ Cơ cùng một trăm binh sĩ Cẩm Y sau lưng, ông ta đương nhiên biết đây là người của Ảnh Môn.
Nhưng ông ta cũng không biết Lục Tần Nam và Thanh Long, nhưng càng là như thế, lại càng khiến ông ta không chắc chắn.
Ông ta cảm nhận được một loại khí thế cao hơn cả binh sĩ Ảnh Môn một bật từ trên người của Huyết Vệ quân, trong đó không thiếu cường giả cấp Chiến Thần.
Hơn nữa, khí tức trên người những người này tuyệt đối là được rèn luyện ra bằng cách quanh năm suốt tháng ở trong đống xác chết, một trăm binh sĩ này rất có thể là đến từ tuyến một của Chiến bộ.
Ông ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, lại có thể khiến cho hai nhóm người kia của đối phương đánh thẳng vào khu nhà Sở Thị như thế.
“Gọi Sở Hành cút ra đây cho tôi!” Lục Tần Nam trầm giọng lên tiếng.
“Càn rỡ! Dám bất kính với Phiệt chủ, phải giết!” Một người đàn ông sau lưng ông già nổi giận gầm lên một tiếng, lắc người lao đến.
“Muốn chết!” Ánh mắt Thanh Long đảo một chút, cổ tay vung lên, một luồng ánh đao bắn nhanh ra ngoài.
“Thanh Nhi, cẩn thận!” Cảm ứng được sự bá đạo trong một đao của Thanh Long, đồng tử của ông già mặc áo bào đạo sĩ kia lạnh lẽo co lại.
“Phụt!”
Lời còn chưa dứt, ánh đao lóe lên ngay cổ người đàn ông kia, lúc này đã thấy một cái đầu lâu bay lên tận trời.
“Thanh Nhi!” Ông già dữ tợn gào thét lên: “Dám giết Thanh Nhi của tao, tao phải chém mày ra thành trăm mảnh!”
“Vù!”
Tiếng vừa dứt, thân hình ông ta lóe lên, khí thế tăng vọt, vươn tay đánh ra những đường quyền cuồng bạo về phía Thanh Long.
Tu vi không thấp, tu vi Chiến Thần đại thành.
“Không biết sống chết!” Thanh Long lại rút đao lần nữa, âm thanh xé gió lao ra.
“Rầm!”
Ông già vừa chạy ra được một nửa, thân hình đã bị ánh đao trực tiếp chém thành hai đoạn, rơi về phía sau, máu thịt be bét.
“Cảnh… cảnh giới Chiến Tôn!?” Ba ông già khác thấy cảnh này, cả người không khỏi run lên, lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Cho các người một phút, còn không tránh ra, chết!” Trong ánh mắt của Thanh Long thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.
“Tài phiệt Sở Thị, có can đảm động thủ với đại ca, vậy thì phải chuẩn bị tâm lí chấp nhận tất cả mọi hậu quả cho tốt!”
Đêm qua, sau khi biết được tin tức này, nếu như không phải Lục Tần Nam cản lại, bảo anh ta chờ đại ca thông báo rồi hãy hành động, thì anh ta lúc đó đã chuẩn bị dẫn người giết đến.
Với anh ta mà nói, mặc kệ là tài phiệt hay là thế gia tông môn, dám động vào đại ca, chém trước rồi nói!.