“Mã Thanh, người tới là khách, mời người đó vào trong đi!” Một giọng nữ mềm mại, nhẹ nhàng truyền ra.
“Vâng, thưa cô chủ!” Người đàn ông nói xong, sau đó khom người trước Lăng Túc Nhiên: “Thật ngại quá, mời ngài vào.”
“Được!” Lăng Túc Nhiên nở một nụ cười nhạt rồi thong dong bình tĩnh đi vào trong.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, anh thấy trong vườn hoa có một gian đình nghỉ mát, lúc này có hai người thanh niên đang thi đấu kiếm pháp ở trên đình nghỉ mát.
Còn một mảnh đất trống ở phía dưới đình có bảy tám thanh niên đang ngồi xung quanh bên một chiếc bàn dài, vừa nhấm nháp thức ăn ngon vừa thưởng thức màn biểu diễn ở trên đình nghỉ mát.
Ngoài mấy người này ra, ở một bên khác của đình nghỉ mát còn có hai lão giả đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn đá, đánh cờ với nhau.
Hai người này chính là chủ nhân của hai luồng khí tức cảnh giới Chiến tôn kia.
“Chào anh, vừa rồi người bên dưới đã thất lễ rồi, mong anh thứ lỗi!” Một cô gái ngồi ở vị trí đầu của chiếc bàn dài đứng dậy đi tới chỗ Lăng Túc Nhiên.
Cô gái này khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi tuổi, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, dáng người thướt tha, khí chất cao quý sang trọng, so với cô chủ Phan Nghệ Quyên kia của nhà họ Phan còn cao hơn hẳn một bậc.
Ánh mắt của Lăng Túc Nhiên nhìn lướt qua trên người của cô gái này, hai mắt hơi nheo lại lần nữa.
Tu vi của cô gái này không hề yếu, đã là sức mạnh của Chiến thần sơ thành rồi.
“Ha ha, không sao, là tôi đường đột rồi.” Lăng Túc Nhiên cười nhạt đáp.
”Tôi tên là Tiết Bích Sảnh, không biết anh đây xưng hô như thế nào?” Cô gái này chính là cô chủ của nhà họ Tiết.
Trong lúc nói chuyện, cô ta cũng đồng thời quan sát Lăng Túc Nhiên từ trên xuống dưới, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô ta biết người trước mắt này nhất định là nhân sĩ võ đạo, nhưng cô ta lại không thể cảm nhận ra được chút xíu tu vi nào của đối phương.
Hơn nữa khí chất giống như quân vương kia toát ra từ trên người của Lăng Túc Nhiên khiến cho cô ta cảm thấy như có một luồng áp lực vô hình.
“Thì ra là cô chủ Tiết!” Lăng Túc Nhiên lại mỉm cười lần nữa: “Tôi họ Lăng!”
Cùng lúc nói chuyện, anh cũng chú ý thấy ngoại trừ Tiết Bích Sảnh ra, trong ánh mắt của mấy người nam nữ khác nhìn anh đều tăng thêm một tia khác thường, trên người bọn họ còn mơ hồ phát ra một luồng sát ý.
Bao gồm cả hai lão giả kia.
Mặc dù bọn họ cũng không nhìn anh, nhưng từ khoảnh khắc anh bước vào vườn hoa này, khí tức trên người của hai người đó đều đã sinh ra thay đổi rất nhỏ không dễ phát hiện.
Có chút thú vị rồi đây!
“Cậu Lăng, xin chào!” Tiết Bích Sảnh cười nói: “Mấy người bạn này của tôi đang luận bàn trao đổi với nhau, nếu như cậu Lăng có hứng thú, có thể cùng thưởng thức một chút?”
“Được đấy!” Lăng Túc Nhiên lại tươi cười đáp.
“Bích Sảnh, sao dạng người chó mèo gì cô cũng để cho đi vào thế? Đừng quấy rầy nhã hứng của chúng ta chứ!” Một anh công tử đứng dậy đi tới.
“Cậu Vân, anh đừng nói như vậy, người đến là khách, mọi người cùng nhau kết bạn không tốt sao.” Tiết Bích Sảnh khẽ nhíu mày, sau đó mở miệng nói.
“Ở đây chúng ta đều là người luyện võ, một tên mặt trắng bé nhỏ như anh ta có tư cách gì mà đòi kết bạn với chúng ta chứ?” Cậu ấm này bày ra dáng vẻ xem thường, nhìn lướt qua Lăng Túc Nhiên.
Bịch!
Anh ta còn chưa nói dứt lời, cả người đã trực tiếp bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, trở mình lộn nhào vài vòng mới dừng lại được, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Hả?” Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, kể cả hai lão giả kia cũng không ngoại lệ, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ tức giận.
“Chết tiệt, anh lại dám đánh lén tôi? Tôi muốn anh chết!” Sau khi cậu ấm kia bò dậy từ dưới đất, nổi giận gầm lên một tiếng rồi giơ tay tấn công tới chỗ Lăng Túc Nhiên.
Khí tức trên người lập tức dâng lên, tu vi của Chiến tướng cảnh giới đỉnh cao.
“Cậu Vân, dừng tay lại!” Tiết Bích Sảnh hô lên, đồng thời nâng tay đánh ra một chưởng hóa giải thế tấn công của anh ta.
“Bích Sảnh, tại sao cô lại ngăn cản tôi?” Cậu ấm tức giận hét lên.
“Cậu Vân, chuyện này là anh sai trước, anh nên xin lỗi cậu Lăng đi!” Tiết Bích Sảnh trầm giọng mở miệng.
“Hừ! Một kẻ thấp hèn như anh ta có tư cách gì mà bắt tôi phải xin lỗi chứ.
Anh ta…” Ánh mắt của cậu Vân lạnh như băng nhìn chằm chằm Lăng Túc Nhiên.
Bịch!
Anh ta còn chưa nói dứt lời, cả người đã lại bay ra ngoài lần nữa rồi.
Lần này tình trạng thương tích còn nặng hơn, ít nhất cũng phải gãy hai ba cái xương sườn, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi lớn.
“Anh luôn miệng nói người khác là hèn mọn, tôi cũng muốn nghe xem anh là người nào đấy?” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
“Cậu Lăng, cậu Vân là người của tài phiệt Thủ đô, xin cậu Lăng nể mặt Bích Sảnh mà rộng lượng bỏ qua cho.” Tiết Bích Sảnh cũng nói ra thân phận của đối phương rồi.
“Ha ha, lại là người của tài phiệt sao?” Sau khi Lăng Túc Nhiên cười lạnh một tiếng, giọng điệu hơi trầm nói: “Quỳ xuống!”
“Anh…” Cậu ấm kia há miệng thở dốc, mới nói ra một chữ, trong miệng lại tràn ra rất nhiều máu tươi.
“Anh đừng có mà quá đáng, anh đã đánh cậu Vân bị thương thành thế này rồi, anh còn muốn như thế nào nữa hả?” Một cậu ấm khác đứng ra nói.
“Đúng vậy, đừng tưởng rằng anh có chút võ công mèo cào thì có thể tùy ý làm bậy!” Một cô gái khác cũng đồng thời mở miệng.
Trong ánh mắt của những người khác cũng đều lóe lên một tia sắc bén, ào ào vây quanh lại, kể cả hai người ở trong đình nghỉ mát cũng đi tới.
“Mọi người đừng kích động, cậu Lăng không phải là cố ý muốn đánh bị thương cậu Vân đâu.” Tiết Bích Sảnh hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía nhóm người mở miệng nói.
“Bích Sảnh, cậu Vân bị anh ta đánh bị thương thành như vậy ở nhà họ Tiết của cô, sao cô còn nói giúp anh ta?” Cô gái kia nhìn Tiết Bích Sảnh, lạnh lùng hỏi.
“Chị Diễm, cậu Lăng anh ta…” Tiết Bích Sảnh lại hít thở sâu một lần nữa.
“Được rồi, Bích Sảnh, chuyện này cô đừng quan tâm nữa, hôm nay chúng tôi nhất định phải làm cho anh ta biết cái gì gọi là trời cao đất dày!” Cô gái lập tức cắt ngang lời của Tiết Bích Sảnh.
“Các người diễn trò xong rồi à?” Lăng Túc Nhiên nhìn một nhóm người bên phía đối phương khẽ cười nhạt: “Nếu đã muốn giết tôi, cần gì phải phí công sức lớn như vậy, trực tiếp ra tay không phải được rồi sao?”
“Cái gì… Anh có ý gì?” Khuôn mặt Tiết Bích Sảnh đầy vẻ mơ hồ.
“Cô Tiết, đêm nay mấy người bạn này của cô chính là đặc biệt đến đây để giết tôi đấy.” Lăng Túc Nhiên vẫn cười nói.
“Hả?” Tiết Bích Sảnh kinh ngạc thốt lên, sau đó hơi bình tĩnh lại, nói: “Cậu Lăng, trong này có phải là có hiểu lầm gì rồi không?”
“Bích Sảnh, cô đi qua một bên đi, chuyện này không có liên quan gì tới cô cả.” Cô gái lúc trước lại mở miệng lần nữa.
“Một lũ ngu ngốc!” Đúng lúc này, giọng nói của Phán Quan bất ngờ vang lên: “Cho các người một phút đồng hồ, nếu như còn không cút đi, thì các người sẽ phải chết!”
Lời nói này vừa thốt ra, Phán Quan đã đi đến trước mặt của Lăng Túc Nhiên, nhẹ giọng lên tiếng: “Đại ca, trong trang viên này còn ẩn náu không ít người đâu.”
“Ừ!” Sau khi Lăng Túc Nhiên suy nghĩ kế sách, tiếp tục nói: “Đến chỗ của Thẩm Quang Khải xem thế nào trước đã.”
Những người ở đây đã lộ rõ sát ý, bên chỗ Thẩm Quang Khải có lẽ cũng có nguy hiểm, anh lo lắng một mình Huyền Bàn sẽ không đối phó được.
“Muốn đi sao? Không có dễ dàng như vậy đâu.” Cô gái kia hừ lạnh một tiếng, cổ tay khẽ lật, thanh kiếm sắc giống như một con rắn đâm về phía Lăng Túc Nhiên.
Những người khác cũng đồng thời hành động, đao kiếm nằm trong tay mỗi người đều đi lên, sát khí trên người bọn họ càng trở nên nồng đậm thêm vài phần.
“Tự tìm cái chết!” Phán Quan lôi ra một thanh đao Lãnh Nguyệt co rúm từ bên hông chém ra vài đường ánh sáng lạnh lẽo.
Xoẹt! Xoẹt!
Những nam nữ này, tu vi cao nhất cũng chỉ là Chiến thần tiểu thành, đương nhiên không thể ngăn cản được thế đao mạnh mẽ của Phán Quan.
Qua một đường kiếm lạnh lẽo, ngay cả hai chàng trai kia cũng nằm xuống, cả người co giật mấy cái, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
“Đừng có ngạo mạn!” Lúc này, một trong hai lão giả trầm giọng nói.
Ngay sau đó, cổ tay ông ta khẽ lật, lập tức một hàng cờ vây giống như mưa rơi mạnh mẽ bắn tới chỗ Phán Quan, làm dấy lên một trận âm thanh xé gió rất nhỏ..