"Chỉ cần tay của anh tiến thêm một chút nữa, tôi sẽ khiến cánh tay đó mất luôn!”
Giọng nói của Lăng Túc Nhiên vang lên, sau đó anh và Huyền Bàn xuất hiện trong tầm mắt của đám người có mặt.
“Hả?” Người đàn ông đầu đinh cau mày, quay đầu nhìn sang.
“Chồng?” Sau khi nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, Tần Nhã Khiết ngạc nhiên thốt lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy tới.
“Vợ à, thực xin lỗi, anh đến muộn một chút!” Lăng Túc Nhiên dịu dàng mỉm cười và ôm eo gầy của người đẹp: “Em không sao chứ?”
“Em không sao.
” Tần Nhã Khiết rúc vào trong vòng tay Lăng Túc Nhiên, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Giờ có chồng cô ở đây rồi, cho dù trời có sập xuống thì cô cũng không cần sợ hãi nữa.
Về phần tại sao Lăng Túc Nhiên lại xuất hiện, với chỉ số thông minh của cô, không cần phải hỏi thì cô cũng biết chắc chắn là Trương Mai đã gọi điện báo cho Lăng Túc Nhiên.
Ngày hôm qua sau khi rời công ty của đối phương, Trương Mai đã rất tức giận đề nghị gọi điện cho Lăng Túc Nhiên, mà cô lo lắng Lăng Túc Nhiên đang giải quyết chuyện quan trọng trong quân doanh nên không đồng ý.
“Huyền Bàn, khiến cậu vất vả rồi!” Sau đó Tần Nhã Khiết nhìn Huyền Bàn và mỉm cười.
"Chị dâu quá lời rồi, tôi chỉ tiện đường đi du lịch Thân Khởi với đại ca mà thôi.
" Huyền Bàn cười toe toét.
“Lăng đại ca!” Trương Mai đi tới phía trước nói với Lăng Túc Nhiên, sau đó nhìn về phía Huyền Bàn và chào hỏi.
“Chào Trương Mai!” Lăng Túc Nhiên cười đáp.
“Các người nói chuyện xong chưa?” Lúc này, Phương Trung Ngôn lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tần Nhã Khiết nép vào vòng tay Lăng Túc Nhiên, anh ta nghiến răng căm hận, như thể thứ yêu thích nhất của mình đã bị người khác giật mất.
“Trương Mai, là ai tát cô?” Lăng Túc Nhiên mặc kệ anh ta, sau đó nhìn Trương Mai và hỏi.
“Là anh ta!” Trương Mai giơ ngón tay chỉ vào người đàn ông đầu đinh và lớn tiếng nói.
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu, sau đó tùy ý nhìn lướt qua người đàn ông đầu đinh trước, sau đó mới quay sang phía Phương Trung Ngôn và thản nhiên nói.
"Cho anh một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi vợ tôi và Trương Mai, sau đó tự mình tát mười cái bạt tai, xong xuôi thì tôi sẽ để các người rời đi, anh thấy sao?”
"Ha ha ha! " Phương Trung Ngôn lại bật cười thật to, cười đến mức nước mắt cũng muốn tuôn ra ngoài.
Anh ta cảm thấy rằng chính mình đã không nghe thấy những lời như vậy trong hơn mười mấy năm qua rồi.
"Nhóc con, có phải trong đầu anh chứa toàn nước hay không? Anh có biết chúng tôi là ai không?" Người đàn ông đầu đinh giơ ngón tay chỉ vào Lăng Túc Nhiên quát lớn: "Có phải vừa rồi anh nói đánh gãy cánh tay này của tôi? Anh tới thử xem sao?”
“Như mong muốn của anh!” Huyền Bàn ở bên cạnh thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, một cái bóng lóe qua, tùy ý nắm lấy cổ tay người đàn ông đầu đinh và vặn một cái.
Răng rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên, toàn bộ cánh tay phải của người đàn ông đầu đinh đột nhiên hiện ra như hình xoắn ốc.
"A! " Một tiếng hét vang lên, người đàn ông đầu đinh lập tức ngồi xổm xuống, đổ mồ hôi lạnh.
“Tìm đường chết!” Ba người áo đen kia gầm lên, giơ tay lao thẳng về phía Huyền Bàn.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lao tới nhanh chóng, rút lui cũng nhanh chóng, trong nháy mắt ba người áo đen đều bị đá bay ra xa.
Tất cả đều va vào chiếc Lamborghini, kính chắn gió vỡ nát và mui xe bị lõm xuống.
"Ôi trời, sao lại đụng hỏng xe của người khác rồi, tội lỗi quá.
”
Huyền Bàn bày ra bộ dạng vô tội nói với Phương Trung Ngôn: "Vị cậu cả này, anh có biết xe đó là của ai không? Để tôi bảo ba người kia bồi thường tiền cho chủ xe!"
“Nhóc con, tôi thấy là anh muốn chết rồi chăng!” Phương Trung Ngôn tức giận quay đầu nhìn về phía lão giả: “Ông Tiếu, ra tay đi, đầu tiên là phế bỏ một tay một chân của anh ta!”
“Rõ!” Lão giả gật đầu, giơ tay công kích về phía Huyền Bàn
Thân thủ cũng coi không có gì đáng ngại, đã tu vi ở Chiến sư cảnh giới Viên mãn.
Bốp!
Có một tiếng động bị bóp nghẹt vang lên, lão giả cũng bị đánh bay ra, đập mạnh vào nắp sau của chiếc Lamborghini, trên thân xe cũng lại hõm một mảng lớn.
“Hả?” Phương Trung Ngôn nhìn thấy cảnh này liền kinh ngạc mà thốt lên.
Rõ ràng là anh ta không ngờ rằng một người đàn ông to béo Huyền Bàn này tưởng như không có gì đáng ngại, thế nhưng lại có một loại thân thủ mạnh mẽ như vậy.
Phụt!
Sau khi lão giả từ trên xe ngã xuống, há mồm phun ra một ngụm máu lớn, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
“Chiến! Chiến tướng?” Nhìn về phía Huyền Bàn và khó khăn nặn từng chữ một.
Một cường giả có thể đánh bay bản thân bằng một chưởng, nhất định phải là người có tu vi cấp Chiến tướng trở lên.
"Ôi, sao ông lại phá xe người khác nữa rồi? Các người chết chắc rồi, ước chừng cái xe này lên đến vài trăm triệu đó, các người có thể bồi thường chứ!" Huyền Bàn bày ra vẻ mặt đau khổ và nói.
"Anh! ”
Phương Trung Ngôn cảm thấy một ngụm máu đỏ thẫm trong tim mình suýt chút nữa thì phun ra.
Một chiếc xe hơn ba mươi tỷ biến thành vài trăm triệu qua lời của anh ta!
Phụt!
Trương Mai ở một bên không khỏi bật cười.
“Các người chờ đó cho tôi, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!” Phương Trung Ngôn hít sâu một hơi, xoay người đi về phía chiếc xe.
“Tôi cho phép anh đi sao?” Lăng Túc Nhiên thản nhiên nói.
"Tốt hơn hết là anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, anh có biết tôi là ai không?" Phương Trung Ngôn tức giận đáp: "Khiến tôi tức giận rồi, thì tôi sẽ khiến bốn người không thể rời khỏi Thân Khởi!"
“Vị cậu cả này, đừng ồn ào nữa, mau xin lỗi đi, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
” Huyền Bàn nói.
"Hừ! Tôi muốn xem! " Phương Trung Ngôn tiếp tục.
“Quỳ xuống và xin lỗi!” Giọng điệu của Huyền Bàn chìm xuống, đồng thời một luồng cưỡng chế đáng sợ đang tràn ra, lập tức một chiếc lồng bao phủ lên người Phương Trung Ngôn.
Phụt!
Dưới đà cưỡng bức đáng sợ như vậy, cậu ấm Phương Trung Ngôn ngông cuồng kia đâu có thể chống đỡ được nữa, như thế ngã vào hầm băng, hai chân mềm nhũn quỳ thẳng xuống.
"Tần! Cô Tần, xin! xin lỗi, tôi! tôi sai rồi! ” Mặc dù không muốn nhưng anh ta vẫn lên tiếng.
Anh ta có một cảm giác nếu không xin lỗi, tên mập này có thể sẽ thẳng tay giết chết anh ta!
“Chồng, bỏ đi, để anh ta đi đi!” Tần Nhã Khiết nhìn Lăng Túc Nhiên nói.
“Nghe lời vợ!” Lăng Túc Nhiên cười nhìn về phía Phương Trung Ngôn.
"Tôi biết anh rất không cam tâm, đêm nay tôi sẽ ở Thân Khởi một đêm, nếu anh muốn báo thù, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.
"
"Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở anh trước, nếu muốn báo thù, nhớ mang theo con bài cứu mạng, nếu không, tính mạng anh sẽ không được đảm bảo.
"
Nói xong, anh nắm tay Tần Nhã Khiết xoay người rời đi, Huyền Bàn và Trương Mai cũng đi theo sau.
“Cậu Ngôn không sao chứ? Cậu Ngôn đứng dậy đi.
” Sau khi nhóm người Lăng Túc Nhiên rời đi, mấy người mặc đồ đen vội vàng chạy tới đỡ anh ta dậy.
Bịch! Bịch! Bịch!
Phương Trung Ngôn đứng dậy liền nổi điên, anh ta đá ba người áo đen mỗi người một cú đá.
"Rác rưởi, một đống rác rưởi!"
Sau tiếng gầm, anh ta quay lại nhìn bóng lưng của Lăng Túc Nhiên.
Nghiến răng gằn từng chữ: "Tôi thề, nhất định phải làm cho bốn người sống không bằng chết!"
Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Ngay lúc anh ta gọi điện thoại đi, nhóm người Lăng Túc Nhiên đã đi đến một khách sạn năm sao cách đó không xa.
“Vợ à, sao em không hỏi anh tại sao lại đến Thân Khởi?” Lăng Túc Nhiên cười hỏi.
“Em cần phải hỏi sao, chắc chắn là Trương Mai đã gọi điện thoại cho anh!” Tần Nhã Khiết nói xong rồi giận dữ liếc nhìn Trương Mai một cái.
"Con nhóc đáng chết này, bây giờ lá gan càng ngày càng lớn, ngay cả lời của chị cũng không nghe theo nữa rồi!".