"Khụ..." Khóe miệng Lăng Túc Nhiên khẽ giật giật: "Vậy chờ thêm một thời gian nữa, để công việc của em hết bận rộn rồi anh dạy cho em."
Anh đoán chắc Tần Nhã Khiết bị điều gì tác động nên đột nhiên nhiệt huyết muốn học võ thuật mới dâng trào như vậy, đợi khi sự nhiệt tình đi qua rồi thì mong muốn cũng sẽ giảm bớt đi vài phần.
"Thật ư? Anh đồng ý với em rồi đó, không được nuốt lời." Tần Nhã Khiết chìa ngón út ra: "Ngoéo tay."
"Ha ha..." Lăng Túc Nhiên đưa ngón tay ra rồi nói: "Vợ à, em không thể tin tưởng anh dù chỉ một chút thôi được à?"
"Ngoéo tay rồi thì trăm năm không được thay đổi."Tần Nhã Khiết tự mình đung đưa ngón tay rồi nói.
"Vợ à, không phải hôm nay em bị cái gì kích thích đấy chứ?" Sau khi buông ngón tay ra, Lăng Túc Nhiên cười hỏi.
"Chồng, có phải Thương Lang và Phán Quan đều là người của Ảnh Môn không? Còn anh thì là môn chủ của Ảnh Môn?" Tần Nhã Khiết không trả lời câu hỏi của Lăng Túc Nhiên mà hỏi bằng giọng có vẻ dò xét.
"Khụ..." Lăng Túc Nhiên nghe vậy thì hơi sửng sốt: "Cứ coi như vậy đi."
"Nhưng chức vụ của anh cũng chỉ là cái tên như thế thôi, còn bình thường đám Thương Lang mới là người phụ trách tất cả mọi việc, nếu gặp phải chuyện gì khó nhằn hơn một chút thì họ mới để anh giúp thôi."
"Hả? Anh thật sự là người đứng đầu Ảnh Môn ư?" Sau khi thấy Lăng Túc Nhiên ngầm thừa nhận thì Tần Nhã Khiết kinh ngạc đến mức thốt lên.
"Vợ à, sao em lại phản ứng dữ vậy?" Lăng Túc Nhiên lại sững người thêm lần nữa.
"Hừ, anh đúng là đồ lừa gạt, còn nói mình chẳng qua chỉ là giáo quan bình thường trong quân doanh cái gì gì đó." Tần Nhã Khiết trợn trừng mắt với anh.
"Anh cho rằng em không biết Ảnh Môn là tổ chức gì à? Đó là tổ chức thực thi pháp luật cao hơn hầu hết các tổ chức khác, anh..."
"Vợ, dù anh là ai đi chăng nữa thì khi ở nhà, anh cũng chỉ là chồng của em, là bố của Nhụy Lam, không có bất cứ thân phận nào khác."
Lăng Túc Nhiên cắt lời Tần Nhã Khiết, đồng thời đưa tay vuốt ve gò má mềm mại của cô.
"Chồng à, em...!em tự thấy bản thân không xứng với anh...!Khoảng cách giữa hai chúng ta quá..." Giọng nói của Tần Nhã Khiết thay đổi đột ngột.
"Em lại thế nữa rồi, không phải em đã đồng ý với anh là sẽ không nói những câu như thế nữa rồi à?" Lăng Túc Nhiên giả bộ không vui: "Nếu em còn như vậy thì chồng em không để ý đến em nữa đâu."
"Chồng à, em..." Tần Nhã Khiết hít sâu vào một hơi rồi tiếp tục mở lời.
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết thì Lăng Túc Nhiên đã cúi đầu xuống hôn cô.
"Anh...!Chúng mình đang nói chuyện nghiêm túc mà..." Mấy phút sau, cả người Tần Nhã Khiết cũng bắt đầu nóng lên nhưng trong miệng vẫn nói mê sảng.
"Đây là chuyện nghiêm túc hả?"
Lăng Túc Nhiên cười rồi cúi xuống ôm người đẹp vào phòng ngủ.
Bảy giờ sáng hôm sau.
Lúc Lăng Túc Nhiên mở mắt ra thì thấy Tần Nhã Khiết đang nằm ghé vào mép giường mà nhìn mình bằng ánh mắt nồng nàn tình cảm.
"Vợ à, em làm gì vậy?" Lăng Túc Nhiên cười cười.
"Em không làm gì cả, tự nhiên muốn nhìn anh vậy thôi." Tần Nhã Khiết cười xinh.
"Sao em dậy sớm thế, hôm qua ngủ muộn mà sao em không nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi?" Lăng Túc Nhiên lại cười.
"Anh còn dám nói vậy hả? Bị anh giày vò suốt cả đêm." Trên mặt Tần Nhã Khiết thoáng qua vẻ ửng hồng: "Chồng mau dậy đi, em đã gọi khách sạn đưa bữa sáng lên rồi."
"Ừ." Lăng Túc Nhiên xoay người xuống giường.
Chẳng mấy chốc mà hai người đã vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra ngoài bàn ăn.
"Chuyện bên này xử lý xong chưa chồng? Hôm nay chúng ta có thể trở về rồi à?" Tần Nhã Khiết gắp cho Lăng Túc Nhiên một quả trứng luộc.
"Anh vẫn còn chuyện cần phải xử lý." Sau khi uống sữa tươi xong, Lăng Túc Nhiên mới nói tiếp: "Mà vợ cũng không thể quay về sớm như vậy mà."
"Anh nói thế là có ý gì?" Tần Nhã Khiết thoáng ngẩn người.
"Dự án kia của công ty em vẫn chưa đàm phán xong mà, em cứ về như vậy à?" Lăng Túc Nhiên cười cười.
"Hạng mục đó công ty em không làm nữa, hợp tác với loại người như nhà họ Phương, cứ coi như lần này có thể ký hợp đồng thành công thì chắc chắn sau này vẫn sẽ có nhiều chuyện phiền hà xảy ra." Tần Nhã Khiết nói trong vẻ mất mát.
Đây là dự án lớn đầu tiên mà cô phụ trách trong vai trò Tổng giám đốc, vốn dĩ còn tưởng có thể lấy dự án về cho công ty một cách thuận lợi, nào ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
"Nếu dự án này do Hàn Đồng Linh phụ trách thì em có bằng lòng hợp tác không?" Lăng Túc Nhiên cười mà hỏi.
"Cái...!Ý của anh là gì?" Tần Nhã Khiết lại sững người thêm lần nữa.
"Em trả lời anh đi, em có bằng lòng không?" Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi.
"Nếu đúng là chị Linh phụ trách thì tất nhiên là sẽ không thành vấn đề rồi đúng không?" Nhưng mà..." Tần Nhã Khiết trả lời anh.
"Vậy là được rồi." Lăng Túc Nhiên cắt lời cô: "Hôm nay em và Trương Mai chuẩn bị công việc một chút, anh đảm bảo là ngày mai em có thể ký hợp đồng."
Sau ngày hôm nay, về cơ bản thì nhà họ Phương có thể rời khỏi Thân Khởi, với tư cách là một trong tứ đại gia tộc ở Thân Khởi, nhà họ Hàn có thể tiếp nhận một phần sản nghiệp của nhà họ Phương, đương nhiên là chuyện này sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả.
"Thế...!Thế còn bên phía nhà họ Phương thì sao hả anh?" Giọng nói của Tần Nhã Khiết bắt đầu trở nên kích động.
Dựa trên hiểu biết của cô về Lăng Túc Nhiên thì cô biết anh tuyệt đối không phải loại người ăn nói lung tung, ba hoa khoác lác.
Nếu anh đã nói như vậy thì chắc chắn đến tám, chín phần mười là chuyện này có thể thành công.
"Sau ngày hôm nay, Thân Khởi cũng không còn nhà họ Phương nào nữa rồi." Lăng Túc Nhiên cười nhạt.
Tần Nhã Khiết hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn anh: "Có phải nhà họ Phương đã làm sai chuyện gì không anh?"
"Ừ." Lăng Túc Nhiên gật đầu: "Lại còn là tội ác tày trời, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc!"
"Thật ư? Cảm ơn chồng yêu." Vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt Tần Nhã Khiết.
"Vậy vợ định cảm ơn chồng thế nào đây?" Khóe miệng Lăng Túc Nhiên khẽ cong lên.
"Anh đúng là đồ lưu manh." Trên mặt Tần Nhã Khiết thoáng qua vẻ ửng hồng, cô trợn ngược mắt mà nhìn Lăng Túc Nhiên.
"Anh mau ăn sáng đi, ăn xong anh còn phải giải quyết chuyện của anh nữa, em cũng phải đến công ty để chuẩn bị vài việc với Trương Mai."
"Tuân lệnh bà lớn!" Lăng Túc Nhiên cười đáp lời cô.
Một tiếng sau, Lăng Túc Nhiên và Huyền Bàn đi đến căn cứ của Ảnh Môn.
"Đại ca."
Thương Lang dẫn đoàn người tiến lên đón anh, Hàn Đồng Linh cũng có mặt ở đó.
"Ừ." Sau khi gật đầu với mọi người, Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Hàn Đồng Linh: "Cô Hàn, cô đừng đi vội."
"Ngài sứ giả, tôi ở cùng mọi người..." Hàn Đồng Linh trả lời.
"Tôi có nhiệm vụ khác giao cho cô." Lăng Túc Nhiên cắt ngang lời cô ta.
"Mong Ngài sứ giả phân phó." Hàn Đồng Linh thoáng sửng sốt rồi đáp lời một cách nghiêm túc.
"Cô quay về hỏi người nhà cô xem họ có hứng thú với sản nghiệp của nhà họ Phương không." Lăng Túc Nhiên cười cười rồi nói.
"Cái...!Ý của anh là gì?" Hàn Đồng Linh lại sững người thêm lần nữa.
"Đồng Linh, em mau cảm ơn Ngài sứ giả đi." Khương Kiến nghe thế thì lập tức mở lời: "Ngài sứ giả muốn dành phần lễ lớn này cho em đấy."
"Hả?" Chỉ số IQ của Hàn Đồng Linh vốn không thấp, dĩ nhiên là cô ta phản ứng kịp nên vội vàng cúi người: "Cảm ơn Ngài sứ giả."
"Không cần khách sáo." Lăng Túc Nhiên lại cười.
Anh hơi dừng lại một chút rồi nhìn về phía Thương Lang: "Đi thôi, chúng ta đến nhà họ Phương."
"Tuân lệnh!" Mọi người gật đầu.
Khuôn viên nhà họ Phương nằm ở phía Nam thành phố Thân Khởi, diện tích gần một trăm nghìn mét vuông, thể hiện sức mạnh của một gia tộc giàu có bậc nhất.
Một giờ đồng hồ sau, Lăng Túc Nhiên và đoàn người xuống xe.
"Kính chào Ngài sứ giả."
Đám binh sĩ Ảnh Môn đứng canh giữ ở ngoài cổng đồng thanh hô lên.
"Mọi người vất vả rồi." Lăng Túc Nhiên khẽ gật đầu rồi nhìn về phía Phó Đông Đốc của Thân Khởi là Chu Long mà hỏi: "Tình hình một đêm qua như thế nào?"
"Thưa Ngài sứ giả, dựa theo sự phân phó của anh thì từ hôm qua đến giờ, không có bất cứ người nào trong nhà họ Phương được phép đi ra ngoài." Chu Long đáp lời.
"Sáu giờ sáng hôm nay, có một chiếc xe thương vụ muốn đi vào trong nên tôi đặc biệt cho qua."
"Tốt." Hai mắt Lăng Túc Nhiên khẽ nheo lại.
Có vẻ nhà họ Phương vẫn còn lực lượng trong đám tài phiệt ở Thủ đô nên mới phái người đến.
"Vào trong!" Lăng Túc Nhiên vung tay lên..