Ầm!
Một lát sau, Thương Lang liên tục xoay tay, dùng những đợt sấm vang chớp giật tựa đao mang chém hai cánh cổng chính vừa dày vừa nặng của nhà họ Phương thành một đống mảnh vụn.
Cả nghìn binh sĩ Ảnh Môn nối đuôi nhau mà vào, chia thành bốn nhóm đứng quây xung quanh bốn phía khuôn viên nhà họ Phương, còn đám người Lăng Túc Nhiên thì đứng giữa sân.
Rầm rập, rầm rập.
Cùng lúc đó, xung quanh khuôn viên nhà có khoảng bốn, năm trăm người chạy ra, trên mặt mỗi người đều là vẻ kinh hoàng.
Từ chạng vạng tối ngày hôm qua cho đến bây giờ, tất cả đám người này đều không ăn uống, ngủ nghỉ gì cả, như thể tất cả đều chờ đến người tuyên án cuối cùng, chỉ có những người từng trải qua mới hiểu được mùi vị trong đó.
Một lát sau, một nhóm người bước ra từ một căn biệt thự sang trọng ở phía Đông, trừ những thành viên cốt cán của nhà họ Phương và Phương Đạt Đông ra thì người dẫn đầu chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Phương, Phương Đạt Nam.
"Ảnh Môn các người đúng là coi trời bằng vung, dám cả gan vây kín khuôn viên nhà họ Phương chúng ta suốt một ngày một đêm.
Trong mắt các người có còn coi luật pháp là gì không hả!"
Sau khi tiến đến cách đám người Lăng Túc Nhiên tầm một trăm mét, Phương Đạt Nam mở miệng nói bằng giọng tức giận.
"Trong số các người, ai là người dẫn đầu? Ra đây nói chuyện với tôi!"
Thực ra trước sáng sớm hôm nay, ông ta hoàn toàn không có sức lực mà hét lớn như vậy.
Mặc dù tới tận bây giờ, ông ta vẫn không dám khẳng định lý do mà người của Ảnh Môn tìm đến nhà họ Phương nhưng trong lòng ông ta cũng đã có suy đoán.
Nếu không có chuyện lớn động trời xảy ra thì chắc chắn Ảnh Môn không thể làm to chuyện như thế được.
Hơn nữa bắt đầu từ tối qua, ông ta đã không liên lạc được với người của Âm Hư Tông, điều này càng làm ông ta chắc chắn hơn về suy đoán của mình, thế nên ông ta mới cầu cứu phía Thủ đô.
Bây giờ người của Thủ đô đã tới nên tất nhiên là thế lực của ông ta cũng cứng rắn hơn rất nhiều.
Những năm qua, để nhà họ Phương có thể tiến xa hơn, ông ta cũng phải bỏ ra không ít tiền để đút lót khắp nơi, một phần ba tổng thu nhập hàng năm của nhà họ Phương cũng đã hối lộ hết cho Thủ đô.
Lần này phía Thủ đô có thể phái người đến Thân Khởi một cách thoải mái như vậy thì cũng không uổng những đồng tiền mà ông ta đã đút lót kia.
"Phương Đạt Nam, nếu không muốn nhà họ Phương của ông bị san phẳng thì tốt nhất là ông nói chuyện đàng hoàng một chút!" Khương Kiến to tiếng.
"Ha ha, khoác lác nghe cũng được đấy." Phương Đạt Nam cười lạnh lùng: "Đông Đốc Khương, chắc cậu không phải là người dẫn đầu đám người này đâu nhỉ? Cậu không đủ tư cách để nói chuyện với tôi!"
"Ồ, thế hả?" Khương Kiến trầm giọng rồi rút đao Lãnh Nguyệt bên người mình ra: "Ông có tin tôi chỉ dùng một đao là cũng có thể lấy đầu ông xuống không?"
"Muốn dọa tôi à?" Phương Đạt Nam hừ giọng: "Cậu có thể thử xem!"
"Được!" Ánh mắt Khương Kiến sa sầm, cậu ta giơ tay định xông lên.
"Khương Kiến!" Thương Lang hô to.
Sau đó anh ta xoay người nhìn về phía Phương Đạt Nam: "Ông biết nhà họ Phương đã phạm phải tội gì không?"
"Cậu lại là ai nữa?" Phương Đạt Nam quan sát Thương Lang một lượt.
"Tuần phủ của Ảnh Môn, Thương Lang."
"Ồ?" Đồng tử của Phương Đạt Nam khẽ co rút: "Tôi cứ nói tại sao mà Ảnh Môn có can đảm như thế, hóa ra là do chỉ thị của Tuần phủ đại nhân đây."
Sau khi nói xong câu này, giọng ông ta bắt đầu trầm xuống: "Phiền cậu Tuần phủ giải thích cho tôi nghe một chút, dựa vào cái gì mà Ảnh Môn các người dám vây kín khuôn viên nhà họ Phương chúng tôi?"
"Còn nữa, chắc là chú Hai nhà tôi đang ở trong tay các người đúng không? Các người định khi nào thả chú ấy ra?"
"Xem ra người chống lưng đằng sau cho ông sức mạnh rất lớn đấy nhỉ?" Giọng Thương Lang cũng bắt đầu trầm xuống: "Phương Đạt Đông phạm phải tội ác tày trời, đêm qua đã bị xử tử rồi."
"Gì cơ?" Phương Đạt Nam nói bằng giọng lạnh lùng: "Cậu dám giết em trai tôi?"
"Tôi không những dám giết em trai ông mà tôi còn dám san phẳng gia tộc nhà ông luôn đấy, ông có tin không?" Thương Lang đáp lời.
"Mày đúng là đáng chết!" Phương Đạt Nam tức giận gào lên.
"Thôi được rồi, đừng hét lên nữa, chẳng mấy chốc mà ông cũng có thể xuống dưới gặp em trai mình thôi mà." Thương Lang nói tiếp.
Ngôn Tình Hay
"Gọi người chống lưng của ông ta đây, tôi không có thời gian để đứng đây mà hao phí với ông đâu.
Cho ông một phút, một phút sau, khi Ảnh Môn thực thi luật pháp, nếu có người gây trở ngại thì sẽ bị coi là đồng phạm."
"Ảnh Môn chúng mày tự cho mình là ông trời rồi à?" Giọng của Phương Đạt Nam nâng thêm vài tông.
"Vô duyên vô cớ giết em trai tao, trong mắt chúng mày, mạng người không đáng vài đồng như thế à? Hôm nay, dù Phương Đạt Nam này có phải liều cái mạng già thì tao cũng sẽ nói lời phải trái với chúng mày!"
Rõ ràng ông ta nói câu này là để cho những người đang ngồi trong phòng nghe.
"Nếu vậy thì chúng tôi thành toàn cho ông." Thương Lang cũng hét lên: "Khương Kiến, ra tay!"
"Tuân lệnh!" Khương Kiến đã không nhịn được từ lâu lắm rồi, cậu ta cầm đao xông tới, thanh đao tỏa ra một luồng hơi lạnh.
"Dừng tay lại!" Đúng lúc đó, một giọng nam vang lên từ phía sau đám người Phương Đạt Nam.
Ngay sau đó, một bóng dáng vọt tới rất nhanh, thanh đao to lớn trong tay cũng tỏa ra đao mang rồi đâm về phía Khương Kiến.
Keng! Keng! Keng!
Sau khi thế tấn công của hai người đụng vào nhau thì cả hai bên đều lui lại bảy, tám bước, sức chiến đấu của ca hai đều ngang hàng.
"Ồ?" Người vừa vọt đến không ngờ Khương Kiến lại có thể đỡ được một đao của mình nên hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Cũng có bản lĩnh đấy! Tiếp đi!" Mặc dù trên người Khương Kiến vẫn còn thương tích nhưng từ trươc tới giờ, ý chí chiến đấu của cậu ta chưa từng yếu đi nửa phần.
Sau khi trầm giọng hét lên một câu, cậu ta lại giơ đao lên rồi lao ra một lần nữa.
"Khương Kiến!" Lăng Túc Nhiên hô lên ngăn cậu ta lại.
Rầm rập, rầm rập.
Nhưng Lăng Túc Nhiên còn chưa nói xong, một đoàn người đã tiến ra ngoài từ một ngôi biệt thự trong khuôn viên nhà rồi đi về phía bên này.
Mà điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là dẫn đầu đám người đó lại là một cô gái.
Cô ta khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi tuổi, đường nét trên mặt xinh đẹp, sắc sảo, dáng người cao gầy, khí chất cao quý, trên mặt là vẻ kiêu ngạo không gì sánh được, vừa nhìn là biết được sinh ra trong một gia đình có quyền có thế.
Hơn nữa võ đạo của cô ta cũng không tệ, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến tu vi Chiến tôn sơ thành.
"Ha ha, hóa ra tài phiệt chống lưng phía sau nhà họ Phương lại là nhà cô.
Thú vị rồi đây." Đôi mắt nhìn về phía cô gái kia của Lăng Túc Nhiên khẽ nheo lại.
"Đại ca, anh quen cô ta à?" Thương Lang đứng bên cạnh nghe anh nói vậy thì hỏi.
"Cô ta tên là Tiêu Ngọc My." Lăng Túc Nhiên trả lời bằng giọng hờ hững.
"Tài phiệt Tiêu Thiết?"
Thương Lang và Huyền Bàn kinh ngạc đến mức thốt lên, đồng thời quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.
Anh em thân thiết cũng biết vài bí mật của Lăng Túc Nhiên nên sau khi nghe thấy chữ "Tiêu" này thì trong lòng hai người họ không kiềm chế được mà rơi hẫng vài nhịp.
Hóa ra lại trùng hợp như vậy!
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì Tiêu Ngọc My đã dẫn đoàn người đi qua bên này, chỉ còn cách khoảng trăm mét.
"Cô cả, làm phiền cô rồi." Phương Đạt Nam cúi người chào đối phương, thái độ trông vô cùng nhún nhường.
"Ai cho Ảnh Môn các người cái quyền tự ý phong tỏa khuôn viên này đấy?"
Tiêu Ngọc My nhìn lướt qua đoàn người phía sau Phương Đạt Nam rồi lạnh giọng hỏi Khương Kiến, giọng điệu mang theo vẻ ra lệnh.
"Một con nhóc đến đây xem trò vui, nên làm gì thì làm luôn đi!" Khương Kiến nhướng mày, không chịu được dáng vẻ cao cao tại thượng của đối phương.
"Ồ?" Tiêu Ngọc My cũng nhướng mày: "Vả miệng cho tôi!"
"Vâng!" Một người đàn ông đáp một tiếng rồi tiến về phía Khương Kiến với tốc độ nhanh đến mức quái quỷ.
Khí thế trên cơ thể của người đàn ông đó cũng bắt đầu tăng lên, tu vi của ông ta cũng đạt đến trình độ Chiến tôn sơ thành như Tiêu Ngọc My.
"Khương Kiến, cẩn thận!" Thương Lang trầm giọng quát một câu, thanh đao trên tay tỏa ra khí lạnh rồi chém ra ngoài.
Bịch! Bịch! Bịch!
Sau khi đao mang quét qua, người đàn ông đó lùi lại khoảng năm, sáu bước, nền đất dưới chân cũng nứt ra.
"Ồ?" Sau khi đứng vững, người đàn ông đó nhìn về phía Thương Lang bằng vẻ mặt kinh ngạc.
"Cậu là ai?".