La Chí Tu thở ra một hơi lớn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không phải ông ta không biết Phán Quan rất mạnh, là một trong năm thanh đao nhọn của Ảnh Môn, làm sao có thể là hạng người bình thường được.
Nhưng nếu ai đó nói với ông ta rằng ông ta không thể đỡ được dù chỉ một chiêu của đối phương, ông ta tuyệt đối sẽ không tin!
Bất kể như thế nào, ông ta cũng là cao thủ cấp Chiến Tướng, sao có thể thậm tệ thế được!
Nhưng bây giờ, cuối cùng ông ta cũng tin vào điều đó!
Giữa Chiến Tướng và chiến thần, chỉ khác nhau một chữ, nhưng khoảng cách lại như cả vực thẳm!
Điều mà ông ta không biết chính là nếu một chiến thần thực sự muốn thi triển toàn bộ sức mạnh, một cái tát có thể giết chết hàng chục vị Chiến Tướng.
“Tôi thừa nhận không phải đối thủ của cậu!” La Chí Tu lại hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
“Nhưng mặc kệ như thế nào, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một lời giải thích, tại sao cậu muốn giết người của Ngự Đường!”
“Đừng quên rằng khi Ngự Đường và Ảnh Môn được thành lập, bên trên đã nói rõ ràng rằng giữa hai cơ cấu lớn cho phép trao đổi lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không được tàn sát lẫn nhau, nếu không sẽ bị coi là phạm thượng, là tội chết!”
“Thật sao? Vậy ông có biết Ảnh Môn có quyền tiền trảm hậu tấu hay không?” Đúng lúc này, lại vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Sau đó thấy Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam đang chậm rãi đi tới.
Hai người họ nhận được điện thoại của Phán Quan khi đang trên đường trở về khách sạn từ nhà của Tần Nhã Khiết.
Phán Quan gọi điện thoại cho anh, tất nhiên không phải để nhờ anh giúp đỡ mà là để hỏi anh làm thế nào để đối phó với người của Ngự Đường.
Giết hay thả!
Nếu theo ý riêng của anh ta, khẳng định là giết hết trước rồi nói sau! Nhưng anh ta biết rằng làm như vậy sẽ gây ra cho Lăng Túc Nhiên một số rắc rối nhất định.
Vốn dĩ đã có rất nhiều người có tâm tư riêng đang nhắm vào Lăng Túc Nhiên, đi truy tìm điểm yếu của anh ở khắp mọi nơi.
Nếu anh ta giết người của Ngự Đường mà không kiêng kỵ chút nào thì nhất định sẽ bị những người đó lợi dụng làm ầm ĩ.
Anh ta không muốn gây thêm rắc rối cho Lăng Túc Nhiên!
“Cậu là?” La Chí Tu quay đầu nhìn hai người Lăng Túc Nhiên.
Ông ta chỉ là một đốc chủ của Ngự Đường, hơn nữa chiến trường chủ yếu là ở nước ngoài, vì vậy ông ta không biết chủ của Ảnh Môn cũng là điều có thể hiểu!
“Đại ca, anh đã đến rồi!” Phán Quan quay đầu nhìn sang.
“Tham kiến Đốc Soái!” Sau khi nhìn thấy Lăng Túc Nhiên, hai mươi binh sĩ Cẩm Y đồng thanh hô to.
Bọn họ đã kết thúc trận chiến, toàn bộ hai mươi người của đối phương đều bị hạ gục, không một ai còn sức chiến đấu.
Bùm!
Sau khi nghe thấy giọng nói của đám đông, cả người La Chí Tu run lên, hai chân như nhũn ra, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Ông ta không ngờ rằng nhân vật lớn huyền thoại này lại ở Đông Khởi!
Sáng nay khi nghe nói về chuyện của Triệu Minh Kiệt, ông ta cũng không biết quá chi tiết, chỉ biết rằng là do người của Ảnh Môn đã làm việc đó.
Nhưng bất kể như thế nào ông ta cũng không ngờ rằng vua Tây Lưu, chủ Ảnh Môn vậy mà đã ở Đông Khởi!
Trong lòng ông ta mơ hồ cảm thấy lần này có lẽ mình đã phạm phải sai lầm lớn, nếu như Triệu Minh Kiệt không có lý do giết người thì chủ Ảnh Môn sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra!
“Ngự Đường… Đốc trưởng La Chí Tu… tham kiến Lăng Soái…” Sau khi thoáng thở mạnh ra một hơi, La Chí Tu khó khăn mở miệng nói.
“Không phải ông muốn hỏi chúng tôi vì sao lại giết Triệu Minh Kiệt sao?” Lăng Túc Nhiên thản nhiên nói: “Phán Quan, đưa đồ cho ông ta, để ông ta tự xem!”
“Rõ!”
Phán Quan lấy điện thoại trên người ra, tiến hành một loạt các thao tác, sau đó ném tới trước mặt La Chí Tu.
Điện thoại di động này là một điện thoại di động đa chức năng được chế tạo đặc biệt của Ảnh Môn, binh sĩ Ảnh Môn mỗi người một chiếc.
Ngoài các chức năng trên điện thoại di động thông thường, nó còn có thể kết nối với mạng nội bộ của Ảnh Môn để truy vấn thông tin Ảnh Môn theo các phân quyền khác nhau.
Hơn nữa, chiếc điện thoại di động này còn là lá bùa cứu mạng của binh sĩ Ảnh Môn, có thể phát tín hiệu báo nguy bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, đồng thời hệ thống có thể theo dõi và xác định vị trí ngay cả khi không có điện.
“Anh ta… anh ta thật sự là… đáng chết…”
Nhìn hơn chục tội danh về Triệu Minh Kiệt được liệt kê trên điện thoại, La Chí Tu lại suy sụp, trên mặt hiện lên sự hối hận vô vàn.
“Bây giờ ông đã biết tại sao phải giết anh ta chưa?” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt hỏi.
“Vâng… Xin lỗi… Là tôi sơ suất trong việc giám sát… Xin Lăng Soái trách phạt…” La Chí Tu lập tức quỳ xuống với Lăng Túc Nhiên.
“Uy danh của Ảnh Môn không thể bị khiêu khích.
Xem xét dưới điều kiện ông Lĩnhg biết tình hình, tự chặt một cánh tay đi!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.
“Tạ ơn… Tạ ơn Lăng Soái…”
Không chút do dự, La Chí Tu dùng chưởng đao chém vào cánh tay trái của mình, một tiếng rắc vang lên, toàn bộ cánh tay lập tức bị cắt đứt.
“Ưm…” La Chí Tu kêu lên một tiếng như bị bóp nghẹt.
“Lần này là cảnh cáo.
Nếu có lần khác, tôi sẽ lấy mạng của ông!” Lăng Túc Nhiên vung tay: “Cút!”
“Cảm ơn!” La Chí Tu khó khăn đứng dậy, cúi đầu lần nữa rồi xoay người rời đi.
…
“Bố, bố đến rồi!”
Sáng hôm sau, Lăng Túc Nhiên đến nhà họ Tần một mình.
Vừa bước vào cửa, Nhụy Lam đã chạy tới.
“Ừ, hôm nay bố sẽ ra ngoài đi mua sắm với con, được không?” Lăng Túc Nhiên cúi người ôm lấy cô nhóc.
“Tuyệt, con muốn đi công viên chơi!” Nhụy Lam vui sướng khua tay múa chân: “Đã lâu rồi con không đến công viên, bố đi chung với con được không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề!” Lăng Túc Nhiên cười đáp.
“Nhưng mà, sáng nay chúng ta đi xem nhà với ông bà ngoại trước, chiều rồi đi công viên, được không?”
“Được, được ạ!” Nhụy Lam đáp.
“Con cũng muốn xem nhà.
Chúng tôi sẽ mua một ngôi nhà thật lớn để con có thể trang trí thật nhiều thật nhiều đồ chơi.”
“Vậy cứ quyết định như thế đi!” Lăng Túc Nhiên lại cười.
Sau đó anh nhìn vợ chồng Tần Doanh Bác: “Chú, dì, hôm nay trời đẹp, chúng ta ra ngoài xem nhà đi?”
“Ừ!” Tần Doanh Bác gật đầu nói: “Vừa nãy chú và dì của con còn đang nói tới chuyện này đấy!”
“Thật à?” Lăng Túc Nhiên cười: “Dì có nhìn trúng bất động sản nào chưa?”
“Tối hôm qua dì đã tìm kiếm trên mạng một ít.
Trong khu nhà phụ này có mấy khu phố cũng không tệ lắm, có thể đi xem chút.”
Thẩm Kiều Tam gật đầu.
“Vậy thì chúng ta xuất phát thôi!” Lăng Túc Nhiên cười nói.
Ba phút sau, cả gia đình xuống lầu.
“Kiều Tam!” Đúng lúc này, một giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Sau đó thì thấy một người phụ nữ trung niên trạc năm mươi đi tới, trên mặt có một lớp phấn hồng, theo sau là chồng bà ta và một cặp thanh niên.
“Thu Vân?” Sau khi nhìn thấy đối phương, Thẩm Kiều Tam thoáng sửng sốt: “Sao hôm nay bà lại rảnh rỗi đến đây?”
“Nghe nói bà đã trở về Đông Khởi, tôi đặc biệt đến thăm bà.” Người phụ nữ tên Vương Thu Vân cất lời: “Hôm nay tôi chuẩn bị mua một căn biệt thự nên đến đây nhờ bà kiểm định giúp!”
Khi nói chuyện, trên mặt bà ta hiện lên vẻ đắc ý dào dạt dày đặc.
“Các người cũng định mua biệt thự hả?” Vẻ mất mát thoáng qua trong mắt Thẩm Kiều Tam.
“Đúng vậy, con gái tôi Mỹ Linh và Phong Điền còn mấy tháng nữa sẽ kết hôn.
Vợ chồng son chúng nó nói rằng điều kiện nhà ở hiện tại quá tệ nên muốn thế chấp để mua một căn biệt thự.”
Vương Thu Vân tiếp tục nói: “Hơn nữa, ba tháng trước, Phong Điền đã được Fortune 500 thuê làm phó giám đốc bộ phận.
Nếu tiếp tục sống trong khu nhà cũ đó nữa thì đồng nghiệp của nó mà thấy được sẽ bị chê cười.”
“Mà này, tôi còn chưa giới thiệu Phong Điền cho bà đâu nhỉ?”
“Nó họ Từ, bố nó là Từ Phước Thọ, là giám đốc điều hành của Fortune 500, quen biết rất nhiều người có địa vị ở Đông Khởi.”
Nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của bà ta, Lăng Túc Nhiên và hai chị em Tần Nhã Khiết đưa mắt nhìn nhau mà không nói nên lời.