“Đã nghe rõ rồi ạ.” Phán Quan gật đầu một cách dứt khoát rồi bấm một dãy số để dặn dò.
Ba người bọn họ đều biết rất rõ, nếu một cường giả cấp Chiến Tướng thật sự muốn đối xử không kiêng nể gì với người thường thì nhất định bọn họ sẽ tung hoành ngang dọc khiến thi thể văng khắp cánh đồng, máu chảy thành sông.
“Đại ca, có thể là có người biết anh đang ở Đông Khởi nên phái người đến thăm dò tình hình xem sao hay không?” Sau khi suy nghĩ một chút thì Lục Tần Nam nói với Lăng Túc Nhiên.
Chuyện Lăng Túc Nhiên bị thương thuộc loại chuyện tuyệt mật, hễ là những ai biết đến chuyện này đều bị hạ lệnh cấm khẩu.
Bất cứ ai để lộ bí mật, giết.
Đương nhiên điều này có thể hiểu được, mặc dù có hàng trăm chiến đội Huyết Ảnh đang canh giữ ở Tây Lưu, nhưng người mà các nước láng giềng vừa nghe tin đã sợ mất mật nhất vẫn y như cũ, chính là Tây Vương.
Nếu để cho đối phương biết được Tây Vương bị thương tích trong người thì nhất định sẽ có người nhân cơ hội làm loạn, thừa cơ mà hành động.
Trên thực tế, không chỉ tình hình về sức khỏe của Tây Vương được xếp vào hàng cơ mật mà sức khỏe của bốn chỉ huy của bốn đội quân dưới quyền Tây Vương cũng được xếp vào loại tuyệt mật, bất cứ ai để lộ bí mật sẽ bị giết chết không tha.
Tất nhiên, tất cả những chuyện đó đều là trên lý thuyết.
Trên thực tế, đã có nhiều tin đồn về chấn thương của Tây Vương nhưng hầu hết mọi người đều không dám xác nhận điều đó mà thôi.
Mà bây giờ, khi biết rằng Tây Vương đã rời khỏi Tây Lưu, chỉ có một mình Lục Tần Nam ở bên cạnh thì không phải không có khả năng sẽ có người có tâm tư kín đáo phái người đến thăm dò thử tình hình như thế nào.
“Có lẽ không phải.” Lăng Túc Nhiên lắc đầu: “Theo đánh giá huyết khí trên người hai người này, nhất định bọn họ không phải là võ giả tầm thường.”
“Nếu như tôi đoán không lầm thì rất có thể là người đến từ thế giới Ám Vực bên ngoài.”
“Hả?” Phán Quan vừa cúp điện thoại vừa trợn tròn mắt: “Thế giới Ám Vực sao?”
Là một trong năm mũi nhọn tiên phong của Ảnh Môn nên đương nhiên anh ta biết khái niệm về thế giới Ám Vực ở thế giới bên ngoài nghĩa là gì.
Đó là một thế giới tồn tại độc lập với phạm trù quốc gia, vàng thau lẫn lộn, có đủ hạng người, loại người nào cũng có.
Mà điều khiến mọi người nhắc đến liền giật mình là rất nhiều thế lực của thế giới Ám Vực hùng bá một phương kia, những tổ chức hàng đầu có thể rút ra bất kỳ ai trong số họ và họ đều có khả năng lật đổ một quốc gia vừa và nhỏ.
Một năm trước, một nhân vật mục tiêu bị Ảnh Môn nhắm trúng đã chạy đến thế giới Ám Vực để tìm kiếm sự bảo vệ, anh ta đã theo Lăng Túc Nhiên đến thế giới đó một lần.
Cũng chính lúc đó anh ta đã tự mình cảm nhận được thực lực của thế giới Ám Vực, tuy rằng vẫn còn chưa đủ khiến anh ta phải kiêng kị nhưng cũng khiến anh ta không hề có suy nghĩ dám khinh thường.
Hơn nữa, anh ta cũng tin rằng lần đó bọn họ nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong thế giới Ám Vực mà thôi.
“Tại sao người của thế giới Ám Vực lại đến Đông Khởi làm gì chứ?” Lục Tần Nam cũng đồng thời nhíu mày theo.
“Tôi không rõ lắm.” Lăng Túc Nhiên lại lắc đầu.
Một thoáng như ngưng đọng trên gương mặt anh: “Phải tìm ra càng sớm càng tốt, đừng để bọn họ làm điều xằng bậy trong thành phố này.”
“Đã nghe rõ ạ.” Hai người Lục Tần Nam lại đồng thời gật đầu.
...
Sáng hôm sau, Lăng Túc Nhiên vừa ở nhà chơi với Nhụy Lam được một lát thì hai chị em Tần Nhã Lệ đã mua thức ăn trở về.
“Anh rể, hôm nay anh có rảnh không?” Tần Nhã Lệ hỏi.
“Anh rảnh, có chuyện gì vậy?” Lăng Túc Nhiên cười cười nói.
“Vậy thì ra ngoài mua sắm với em và chị đi.” Tần Nhã Lệ cười đáp lại.
“Tại sao đột nhiên lại muốn đi trung tâm mua sắm vậy?” Lăng Túc Nhiên lại cười.
“Anh rể, em nghĩ có đôi khi anh rất cẩn thận, nhưng có khi lại là một người cực kỳ hời hợt.” Tần Nhã Lệ bĩu môi.
“Mấy năm nay chị gái của em không hề mua được một chiếc váy tử tế cho mình.
Tất cả đều chỉ là một ít quần áo được bày bán trên vỉa hè thôi.”
“Nhưng bây giờ chị ấy lại sắp bắt đầu tìm việc rồi.
Anh không thể để chị ấy mặc lại những bộ quần áo đã từng mặc trước kia chứ? Như vậy thì mất mặt chết đi được.”
“Hả?” Lúc này Lăng Túc Nhiên mới phản ứng, trong lòng lại có vẻ như hơi tự trách mình.
Quả thật anh đã sơ suất quên mất chuyện này.
Anh đã từng nhìn thấy qua vài bộ quần áo của Tần Nhã Khiết, quả thực chúng vừa rẻ vừa không phải hàng chính hiệu.
Mặc dù người đẹp mặc gì cũng đẹp nhưng như vậy thì cũng là ấm ức cho cô rồi.
“Nhã Lệ, đừng nói nhảm.” Tần Nhã Khiết trừng mắt nhìn em gái: “Chị mặc mấy bộ quần áo này rất đẹp rồi, không cần phải mua quần áo làm gì nữa đâu.”
“Nhã Khiết, chuyện này là do anh sơ suất.
Nhã Lệ nói rất đúng, quả thật là cần phải mua mấy bộ quần áo mới rồi.” Sau đó Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Tần Nhã Lệ: “Cảm ơn Nhã Lệ đã nhắc nhở, đi, chúng ta đi ngay đi.
Anh rể cũng sẽ giúp em mua vài bộ.”
“Thật không? Vậy thì quá tốt rồi.” Tần Nhã Lệ vô cùng hưng phấn.
“Con cũng muốn đi, con cũng muốn mua quần áo mới...” Nhụy Lam ở bên cạnh kêu lên.
“Ha ha, đi, cùng nhau đi.
Nhụy Lam cũng cần phải mua quần áo mới.” Lăng Túc Nhiên cười rồi xoa xoa đầu của cô bé Nhụy Lam.
Vợ chồng Tần Doanh Bác từ xa nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ của mấy người họ thì nhìn nhau cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Tần Nhã Khiết thấy tất cả đều nhiệt tình như vậy thì cũng không cố chấp nữa.
Mười phút sau, mấy người họ đã lái xe đến trung tâm mua sắm.
“Oa, đã lâu em không ghé trung tâm mua sắm, cảm thấy thật tuyệt.”
Nửa giờ sau, mấy người họ đến một khu mua sắm lớn ở trung tâm thành phố, Tần Nhã Lệ hào hứng hét lên, điều này thu hút sự chú ý của rất nhiều khách hàng.
“Học trò Tần Nhã Lệ, em có thể thận trọng hơn được không?” Tần Nhã Khiết trừng mắt nhìn cô.
“Em không làm đấy.” Tần Nhã Lệ đáp lại: “Em đã chịu áp lực nhiều năm như vậy, gần như nghẹt thở rồi.
Bây giờ đã có anh rể nên em phải cưng chiều bản thân hơn mới được.”
“Chị mặc kệ em vậy.” Tần Nhã Khiết tức giận đáp.
“Ha ha, Nhã Lệ nói rất đúng.
Từ nay về sau, em không cần phải đè nén nữa.
Em muốn làm gì thì làm.” Lăng Túc Nhiên ôm Nhụy Lam và cười đáp lại.
“Bố ơi, có nhiều đồ chơi quá, con muốn mua.” Nhụy Lam hét lên khi đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi.
“Nhụy Lam à, chú Lục đã mua cho con nhiều đồ chơi như vậy mà con còn chưa chơi với chúng hết.
Giờ con lại muốn mua nữa sao?” Tần Nhã Khiết nói.
“Mặc dù đồ chơi mà chú Lục mua cho con đều là đồ tốt, nhưng đa số là đồ chơi của con trai.
Con muốn mua đồ chơi cho con gái...” Nhụy Lam lẩm bẩm trả lời.
“Ha ha, hôm nay Nhụy Lam muốn mua cái gì thì cứ sắm thoải mái.
Bố sẽ đáp ứng hết cho con.”
“Thật tuyệt, con muốn mua búp bê Barbie, con muốn mua công chúa Elsa và con còn muốn mua lâu đài công chúa...” Nhụy Lam hoa chân múa tay đầy vẻ vui sướng.
“Anh quá nuông chiều con bé rồi.” Tần Nhã Khiết liếc mắt nhìn Lăng Túc Nhiên.
“Ha ha, hiếm khi thấy Nhụy Lam vui vẻ như vậy.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười đáp lại.
Sau nửa giờ, Nhụy Lam đã tự tay chọn hơn chục món đồ chơi dành cho con gái.
Sau khi Lăng Túc Nhiên thanh toán hóa đơn, anh tạm thời cất món đồ chơi vào cửa hàng buôn bán và quay lại lấy sau khi mua quần áo xong.
Một lúc sau, họ đến khu quần áo chuyên bán đồ nữ ở tầng ba.
“Oa, tất cả đều là các nhãn hàng lớn, lại là kiểu dáng mới nhất đang thịnh hành trong năm nay nữa.” Tần Nhã Lệ kích động kêu lên: “Anh rể, hôm nay anh phá sản rồi.”
“Ha ha, em hãy tự tin mua đi, không thiếu tiền đâu.” Lăng Túc Nhiên cười.
Quả thật anh là người không thiếu tiền, bất kỳ thẻ vàng đen nào trên người anh cũng đủ để mua toàn bộ khu trung tâm thương mại rồi.
“Khí thế lắm.” Tần Nhã Lệ cười đáp lại rồi lôi kéo Tần Nhã Khiết đi vào cửa hàng Chanel.
“Chào mừng quý khách đến với Chanel, hãy thoải mái xem ạ.
Nếu cảm thấy cái nào hợp ý thì cứ thử đi ạ.”
Một người phục vụ bước đến với một nụ cười vui vẻ trên gương mặt.
Người phục vụ nhìn về phía hai chị em Tần Nhã Khiết bằng ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Thật đúng là hai cô gái trẻ đẹp đáng yêu.
“Cám ơn, chúng tôi sẽ tham quan trước một lát ạ.” Tần Nhã Lệ trả lời.
“Được ạ.” Người phục vụ mỉm cười đáp lại.
Hít.
Hai chị em họ âm thầm hít sâu một hơi ngay sau khi họ nhìn thấy vài chiếc áo khoác.