Tự Cẩm bị hù dọa giật mình, nhìn Đồng Ý hỏi: “Đồng công công này cũng biết dọa người nhỉ, sao ngươi lại ở chỗ này?” Không phải đang ở Sùng Minh Điện hầu hạ sao?
Đồng Ý cười mỉm bước lên một bước, khom lưng trả lời: “Dạ Hoàngthượng sai nô tài chờ chủ tử ở đây, để nô tài báo ngài một tiếng, đêm nay Hoàng thượng sẽ tới Di Cùng hiên.”
Trần Đức An và Vân Thường nghe vậy lập tức vui vẻ lên, đây thật là được thể diện lớn, bao lo lắng vừa rồi đều tan thành mây khói.
Tự Cẩm mím môi, trong lòng cũng giật mình. Cũng biết thông minh đùa giỡn tiểu xảo, trốn tránh quý phi không thấy mặt, lại đêm khuya lén gặp người, không biết là tật xấu gì nữa. Nhưng trong lòng rốt cục cũng thấy thoải mái, nhìn Đồng Ý nói: “Biết rồi, Đồng công công vất vả quá.”
“Không dám vất vả ạ, đây là việc nô tài cần phải làm.” Đồng Ý cười trả lời.
Tự Cẩm lấy hà bao từ chỗ Vân Thường, tự mình đưa cho Đồng Ý, “Đa tạ công công đã có lòng nhắc nhở trước.”
Đồng Ý mất bao công sức tâm ý được Tự Cẩm biết, so với nhận được hà bao thì vui hơn nhiều. Kết quả là hà bao nhét vào trong tay áo, khom người với Tự Cẩm, “Ban đêm trời lạnh, nô tài sẽ không cản đường chủ tử nữa.”
Tự Cẩm cười gật gật đầu, rồi mới mang người đi.
Đồng Ý chờ Hi Uyển Nghi rời đi mới nhấc chân đi về Sùng Minh Điện. Đi đến nửa đường lại quay đầu lại nhìn lại, đoàn người Hi Uyển Nghi đã đi xa, chỉ thấy rõ ánh đèn dẫn dường còn tỏa ra rõ ràng. Chậm rãi quay đầu lại, Đồng Ý lại một lần nữa nhận định, Hi Uyển Nghi này rất hòa nhã với mấy tiểu thái giám bọn hắn, so với các chủ tử mắt cao hơn người kia tốt hơn nhiều. Mặc dù bọn họ đê tiện nhưng cũng là người, ai không có tự tôn chứ…
Một lần nữa, công việc trong Di Cùng hiên lại lu bù lên, hoàng đế muốn nghỉ qua đêm, đương nhiên là phải chuẩn bị thật sẵn sàng.
Nhưng Tự Cẩm còn chưa ăn bữa tối, khi nãy đã ôm một bụng ấm ức về Di Cùng hiên nên kêu Trần Đức An đi ngự thiện phòng gọi đồ ăn.
Trần Đức An được dặn dò liền chạy sang Ngự Thiện phòng, Vân Thường dẫn người bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối, bên trong bên ngoài đều bận rộn. Tự Cẩm dựa vào gối mềm nhìn một dãy đèn cung đình treo trên cửa sổ ngoài hiên, làm cho bóng đêm đều được chiếu rọi sáng bừng.
Trần Đức An động tác cực nhanh, bữa tối mau chóng được đưa đến. Bây giờ Nhạc Trường Tín đã nắm được khẩu vị ăn uống của chủ tử Di Cùng hiên, nếu không có gì đặc biệt thì Tự Cẩm rất thích ăn các món rau xanh. Trong phòng, nàng vừa mới cầm đũa thì Tiêu Kỳ liền như một trận gió đi vào.
Khuôn mặt tối sầm như thể nàng đang thiếu hắn mấy trăm vạn đồng tiền.
Chuyện này không đúng, người tức giận không phải là nàng sao?
Tự Cẩm đang đầy cơn giận bỗng chốc liền bay hết, bởi vì nàng nhìn ra lúc ấy Tiêu Kỳ thật sự không vui. Trong lòng cẩn thận suy nghĩ trước sau, chắc không phải vì nàng dâng thức ăn mà hắn giận đâu, nếu không hắn cũng không cố ý sai Đồng Ý chờ mình báo tin trên đường.
Vậy nếu đã không phải nàng chọc cho hắn tức giận, Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn hỏi: “Hoàng thượng ăn tối chưa? Để thiếp sai người mang thêm chén đũa, thức ăn cũng vừa mới bưng lên, thiếp cũng chưa ăn miếng nào đâu.”
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, môi mím chặt khẽ buông lỏng một chút, gật gật đầu.
Tự Cẩm vội vàng kêu Vân Thường mang thêm chén đũa lên, trong lòng suy nghĩ nên nói chuyện gì thì tương đối an toàn nhỉ? Mặc dù nàng định tỏ chút giận dỗi mè nheo hắn nhưng trong tình thế Tiêu Kỳ đang tức giận thế này thì nàng lại không dám làm gì thăm dò kiên nhẫn của hắn.
Tự tay múc cháo cho hắn, lại gắp thêm thức ăn, Tự Cẩm nhìn nét mặt hắn dần dần hòa hoãn xuống cũng không hỏi thêm gì, hai người lặng lẽ ngồi ăn cơm. Ăn được một lúc thì Tự Cẩm đột nhiên liền nghe Tiêu Kỳ hỏi: “Quý phi không có làm khó dễ nàng chứ?”
Đầu tiên là ngẩn người, rồi Tự Cẩm mới cười nói: “Không có.” Không có gây khó dễ nhưng thái độ cũng chẳng tốt lành gì. Nhưng ngươi muốn nói gì với một người đàn ông coi quyền lực là trên hết đây, có tác dụng gì đâu?
“Ta không ra mặt cũng là nghĩ cho nàng. Làm nàng mất mặt trẫm không đành lòng, thể hiện coi trọng quý phi trẫm lại không muốn. Huống chi nàng cũng không cần thiết phải trực diện tranh chấp để khó coi với quý phi, hơn nữa lúc đó quá gấp gáp.”
Tiêu Kỳ đang giải thích ư?
Tự Cẩm thật sự là sợ hết hồn, nghe hắn nói vậy là chuyện trước nay chưa từng có. Tự Cẩm là một người hiện đại mà cũng có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Những kẻ làm hoàng đế từ nhỏ chính là cao ngạo độc nhất vô nhị, ngươi bắt hắn tự xưng ta, đây thật là…
Hơn nữa người ta còn đưa ra lời giải thích hợp tình hợp lý, Tự Cẩm bỗng chốc liền vui vẻ.
“Bây giờ thiếp cũng không giận nữa.” Tiêu Kỳ thẳng thắn như vậy, Tự Cẩm cảm thấy mình cũng phải hồi báo người ta một chút, vì vậy thẳng thắn nói ra tâm sự của mình.
Tiêu Kỳ nghe vậy liền đặt đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm bên đối diện. Mặc dù hắn tức giận mà tới nhưng cũng cảm nhận được Tự Cẩm cũng không vui. Hắn đâu có ngốc, đương nhiên biết rõ là vì cái gì. Làm một vị hoàng đế, hắn có cần thiết phải giải thích với người khác vì sao hắn làm như thế chăng? Nhưng hắn lại không đành lòng thấy nàng buồn khổ.
Thấy ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn mình, Tự Cẩm thật sự không được tự nhiên. Nàng biết rõ vì sao hắn nhìn nàng như thế, làm cho nàng cảm thấy thẹn thùng, im lặng một hồi mới nói: “Có đôi khi nữ nhân chỉ vì một trang sức bình thường cũng có thể tranh chấp, cho nên chuyện này quả thực không có gì nghiêm trọng, Hoàng thượng không cần lo lắng quá.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!