Tự Cẩm liền cười, cầm chiếc nhẫn bạc đặt vào tay Tiêu Kỳ, “Người đeo cho thiếp đi.”
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cười tươi như hoa, thấy nàng đưa ra tay trái bèn cầm lấy nhẫn đeo lên cho nàng, lúc đó lại nghe Tự Cẩm nói: “Đeo trên ngón tay này.”
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chỉ ngón áp út, “Vì sao?”
“Nghe nói ngón tay này liên thông với trái tim, hoàng thượng đeo nó lên giúp thiếp là buộc lại trái tim thiếp.” Tự Cẩm nói đến đây, cũng không đợi Tiêu Kỳ đeo cho mình, cầm lấy chiếc nhẫn vàng có khắc tên mình, nắm tay trái Tiêu Kỳ, đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ của hắn, “Đây là thiếp trói lại trái tim của Hoàng thượng.”
Đây là thiếp trói lại trái tim của Hoàng thượng!
Dám buộc trái tim hoàng đế, Tiêu Kỳ cũng bị sự kiêu ngạo này của Tự Cẩm làm cho kinh hãi, nhất thời không thể phản ứng gì. Đợi khi phục hồi tinh thần, chiếc nhẫn đã được đeo vào tay.
“Chúng ta hẹn một ước định đi, nếu một ngày, Hoàng thượng không thích thiếp, người sẽ tháo chiếc nhẫn xuống. Nếu có một ngày trong tim thiếp không còn Hoàng thượng, thiếp cũng tháo nó ra.” Tự Cẩm không ngẩng đầu lên, cứ thế nhẹ nhàng từ tốn nói. Nàng biết ở triều đại này, hành vi của mình là không đúng, vô cùng không đúng, đích thực là cả gan làm loạn. Nhưng nếu như có cơ hội thử một lần, tại sao lại không chứ?
Nàng muốn thử một lần, hắn có thể nhịn đến mức nào đối với nàng.
Tiêu Kỳ bị công kích tinh thần một lần vẫn chưa kịp hoàn hồn phản ứng gì, ngay sau đó lại bị một đợt đánh úp hung mãnh hơn. Cái gì gọi là ước định? Nói ước định với hoàng đế? Chuyện, giữa hoàng đế và tần phi, tần phi có thể nói ước định với hoàng đế sao?
Tự Cẩm làm không đúng, chuyện nào cũng không đúng, quả thực là cả gan làm loạn, to gan lớn mật! Nhưng trong nội tâm đang cuồn cuộn sóng của Tiêu Kỳ, nhìn nàng, những lời muốn nói lại bị nuốt trở về.
Hắn rất thích Tự Cẩm, thích nàng vì cái gì đây?
Thông minh, hào phóng, khéo hiểu lòng người, có thể ở trong những tình huống khó giải quyết đưa ra vài ý kiến hay giúp hắn. Nhưng đồng thời tính tình lười nhác, lại yếu ớt lại khó nuôi (quá ham mê ăn uống), sức ghen rất lớn, hơn nữa có đôi khi phản ứng quá chậm chạp, bị thua thiệt cũng không biết mình sai chỗ nào.
Nhất là, ngươi gặp qua tần phi nào dám nói đem trái tim hoàng đế buộc lại không?
Hoàng hậu cũng không dám!
Nàng dám nói thế, chẳng thèm sợ người khác động thủ, tự mình đã hố chính mình, thế không phải là ngốc sao?
Nhưng nàng nói như vậy, kỳ thật trong lòng có phải là thật sự rất để ý tới mình không?
Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ đối tốt với nàng, nhưng tốt đến mức nào nàng không biết rõ. Nam nhân này tâm tư quá sâu, một chuyện nàng nghĩ mình có thể bắn một tên hạ hai con chim thì thủ đoạn của hắn có thể bắn được ba bốn con chim!
Trong hậu cung này, so về gia thế, nàng thua hoàn toàn!
Luận về nhân phẩm, ngay từ đầu chính là giả mạo, hình tượng không tốt, thua hoàn toàn!
Tính về nhan sắc, còn có Quý phi cân sức ngang tài!
Bàn về sủng ái, trước đây Tiêu Kỳ lấy nàng nâng thể diện cho Hoàng hậu, sau đó áp chế Quý phi, ban đầu nàng chính là một công cụ.
Mỗi ngày trôi qua, từng tháng trôi qua, chung sống dần dần, cho tới bây giờ Tiêu Kỳ mới coi nàng là nữ nhân của hắn. Năm tới sẽ tuyển tú, có thêm càng nhiều con gái thế gia tham gia hậu cung rực rỡ muôn màu này. Lúc đó địa vị của nàng cũng sẽ nguy hiểm trùng trùng hơn.
So về gia thế, nàng không sánh bằng, chỉ có thể chờ phụ huynh lập công lao mới có thể ngẩng cao đầu. So về dung mạo, chắc chắn những tú nữ mới tiến cung sẽ quyến rũ ngọt ngào hơn nàng. Mặc dù nàng cũng chưa già nhưng cũng đã có ba năm trong cung. So về thủ đoạn, Tự Cẩm kỳ thật không nghĩ biến mình thành người như Hoàng hậu Quý phi, ra tay hại người, dùng quyền áp chế người khác.
Có một số việc một khi đã làm, đi con đường như vậy sẽ không thể quay đầu lại.
Nàng không già mồm, cũng không cảm giác mình nhiều lương thiện. Nhưng nếu như có thể làm cho lương tâm mình bình an, nàng không nghĩ làm gì để gánh tội nghiệt trên lưng.
Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất chính là giữ được trái tim Tiêu Kỳ!
Tối nay một lần hành động xúc động, sau khi Tự Cẩm làm được trong lòng lại hơi hối hận. Rốt cục là nàng thiếu kiên nhẫn, bọn họ chưa phải đã đến cấp độ thề non hẹn biển. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt lúc đó của Tiêu Kỳ, thời gian dài như vậy hắn đều không nói gì, hẳn là giận mình rồi. Tự Cẩm đang nghĩ ngợi tìm cách nói chuyển bổ cứu, tóm lại đừng làm cho mình quá lúng túng, thì vừa lúc đó, Tiêu Kỳ nâng tay nàng lên. Nàng chỉ cảm thấy trên ngón tay chợt lạnh lẽo, chiếc nhẫn đơn giản đến không thể đơn giản hơn kia được đeo vào ngón tay áp út của nàng.
Cảm giác lạnh buốt trên da thịt nóng hổi, bỗng chốc đánh vào trái tim nàng.
Mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn, Tự Cẩm chỉ cảm thấy trái tim trong ngực đập rất nhanh, rất mạnh, hốc mắt cay xè đỏ ửng lên.
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm như vậy, đẩy chiếc bàn ra, kéo người ôm vào lòng, im lặng không nói.
Tự Cẩm tựa vào ngực hắn, cũng không hỏi gì hết.
Có mấy lời không thể nói, cũng không thể hỏi, một khi nói ra khỏi miệng, về sau hai người đều không thể quay lại.
Nàng hiểu được, hiểu rõ ràng, hắn có thể làm được thế này, nói thật nàng bị hắn làm giật mình.
Nhưng, mơ hồ trong lòng lại có niềm hân hoan như chim sẻ tung tăng trong tim.
Ít nhất, Tiêu Kỳ cũng muốn nguyện ý thử một lần với mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!