Dưới ánh đèn mông lung, nhìn vào ánh mắt như thế, trái tim Tự Cẩm bất giác đập ngực “thình thịch” “thình thịch”. Nàng vô ý thức nuốt nước miếng một cái, tìm lợi tránh hại lui người về phía sau. Vừa lùi như vậy, trong ngực lại nổi cơn ghen. Vừa vui mừng vì Tiêu Kỳ trở về với nàng, lại uất ức khi nhớ tới dóa hoa thanh mai đáng yêu mạnh mẽ kia.
Đáng hận nhất là mình còn chưa sinh con, vị phần thấp hơn hơn so với người ta. Cho dù mình có tình nguyện nhẫn nhịn cỡ nào thì cũng không thể tránh được va chạm.
Phải hơn chín tháng nàng mới có thể sinh con, thời gian còn tới hơn ba tháng. Thời gian này đủ để các tú nữ vào trong hậu cung, nhận được sơ phong. Khi đó, đúng là lúc mình sắp sinh. Mình còn quan tâm mình không nổi huống chi quản Tiêu Kỳ. Vừa nghĩ như thế, Tự Cẩm lại uất ức, mắt đỏ ửng lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Kể từ khi quyết tâm làm bạch liên hoa, kỹ năng này đã xâm nhập cốt tủy, không cần chuẩn bị gì, muốn khóc sẽ khóc.
Chao ôi!
Cuộc sống sao mà khó khăn đến vậy.
Tiêu Kỳ vốn còn muốn khuyên bảo Tự Cẩm, sau này không thể tùy hứng như thế. Vậy mà mình còn chưa kịp làm gì thì nàng đã uất ức như bị ai bắt nạt, khóc thảm thương cho hắn xem.
Hắn ngơ ngác không hiểu gì, phút chốc vừa giận vừa tức, lại cảm thấy buồn cười.
Thở dài một hơi, hắn giơ tay kéo Tự Cẩm ôm vào trong ngực, “Sao nàng lại khóc?” Hắn kỳ thật muốn nói, nghiêm túc nghe ta nói đây.
“Thiếp không thể thấy uất ức sao?” Kỳ thật Tự Cẩm muốn nói, thiếp sẽ khoan dung rộng lượng, gặp quỷ mất!
Cả một bụng lời nói của Tiêu Kỳ liền bị một câu oán hận như thế đè trở về. Tự Cẩm vừa nhìn vẻ mặt Tiêu Kỳ lại cảm thấy càng thêm ủy khuất, vừa nhìn thì biết người này còn đang muốn tới khuyên bảo mình. Một bữa cơm chưa khuyên bảo đủ sao, chẳng lẽ còn muốn tụng luôn trên giường nữa?
Đóa hoa thanh mai kia tốt đến vậy sao?
Một kẻ sững sờ, một kẻ đau khổ.
Một người cảm giác vô tội, mình có trêu ai ghẹo ai đâu, một người cảm thấy trượng phu quá đào hoa, thật sự phiền phức.
Tự Cẩm khóc thút tha thút thít suốt đêm. Tiêu Kỳ thì lấy khăn lau nước mắt, vỗ lưng dụ dỗ cả đêm. Vất vả chờ đến khi Tự Cẩm khóc mệt mỏi ngủ lươn, hắn mới phát giác được vừa mới nhắm mắt thì Quản Trường An bên ngoài đã gọi thức dậy.
Gương mặt đen sì, cơn tức dâng ngập đầu, vậy mà Tiêu Kỳ còn nhớ rõ rón rén xuống giường. Quản Trường An ở ngoài vừa đưa người vào, nhìn thấy gương mặt kia của hoàng đế, dưới chân mềm oặt thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất.
Sao vậy trời?
Đương nhiên không ai dám trả lời vấn đề này.
Quản Trường An hầu hạ hoàng đế đã nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ gặp phải chuyện như vậy thì mình phải làm gì mới không dụng vào rủi ro của Hoàng thượng. Nhưng hắn ta có thể làm được, người khác chưa chắc làm được. Có một tiểu thái giám lúc thay nước nóng bị đá một cú, phải ra ngoài phạt quỳ.
Vân Thường và Trần Đức An ở bên ngoài liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ không thấy cái gì hết.
Tối qua trong nhà không nghe động tĩnh gì bất thường, nghĩ chắc Hoàng thượng và chủ tử vẫn ở chung vui vẻ, vì sao sáng nay lại tức giận như thế chứ? Nghĩ tới đây khó tránh khỏi trong lòng bất an. Nhớ tới vị Kiều cô nương bên Thọ Khang Cung hôm qua, Vân Thường càng thêm lo lắng, không phải có quan hệ với chuyện này chứ?
Tiêu Kỳ không buồn ăn sáng, dẫn theo người sải bước ra khỏi Di Cùng hiên. Cung tiễn thánh giá đi xong, Trần Đức An kéo Vân Thường lại, “Vân Thường muội muội, Hoàng thượng thế này… Cô hầu hạ bên chủ tử, dù sao cũng phải nhắc nhở vài lời chứ.” Chủ tử không thích bên cạnh có thái giám hầu hạ, do đó hắn ta không thể giống như Vân Thường, được ở bên cạnh gần gũi để khuyên răn vài câu.
Mặc dù đôi khi Vân Thường không hài lòng với Trần Đức An nhưng vẫn phân biệt được chuyện quan trọng hay không, bèn gật gật đầu, “Yên tâm đi, có tin gì tôi sẽ báo cho ông biết, nhưng bên ngoài ông cũng phải chú ý nhiều hơn. Xem chừng hôm qua sau bữa tiệc kia, tình hình trong hậu cung sẽ có nhiều chuyển biến.”
“Ha ha, còn không phải sao, tôi hiểu mà.” Trần Đức An cười mỉm trả lời, vỗ vỗ tay áo, “Tôi tới chỗ Nhạc đầu bếp một chuyến, chỗ này cô lo liệu nhé.”
Vân Thường gật gật đầu, xoay người vén rèm đi vào trong phòng. Tiểu thái giám quỳ ngoài sân đầu cũng không dám ngẩng lên. Trần Đức An đi tới, đưa mũi chân đá đá y, “Đứng lên đi, sau này phải chịu khó quan sát, nếu còn tái phạm sai lầm này thì không ai có thể cứu được ngươi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!