Trăng sáng trên bầu trời, trong sân nhỏ, một người một bình một bàn một ghế dựa, cầm trong tay một phong thư đã mở sẵn, nội dung trong thư đã sớm thuộc nằm lòng. Chỉ trong nháy mắt bật quẹt đốt lửa, phong thư hóa thành tro bụi.
Thư này chính là Tần Tự Xuyên cả đêm đưa tới. Trong thư chỉ ra nanh vuốt của các thế lực lớn trong kinh đô, trong đó phần lớn đã bị hắn ta nhốt vào đại lao. Trong thư còn chỉ ra vài dấu vết hoạt động của mấy người này, thậm chí còn mấy chỉ dẫn về địa điểm, chứng cứ phạm tội của vài nhân vật trọng yếu.
Trong thư Tần Tự Xuyên nhắc đến, đây chính là vô tình biết được từ miệng quan viên phía Nam, hy vọng có thể hỗ trợ hắn ta phần nào phá án. Nhưng mà, hắn ta và Tần Tự Xuyên không tính là quen biết, cũng không phải bạn tốt. Gửi một phong thư mang chứng cứ phạm tội trực tiếp cho hắn ta thế này, rốt cục Tần Tự Xuyên có ý gì đây?
Hơn nữa, hắn ta cũng không biết những điều trong thư này nói là thật hay giả, nếu là một cái bẫy thì sao?
Lương Thừa Tế giơ tay xoa bóp trán. Mấy ngày nay, hắn ta không được ngủ ngon một bữa nào. Bọn hắn là quan viên xuất thân từ dân chúng bình thường, muốn được nhập quan đã cực kỳ khó khăn gian nan. May là đương kim kiên trì cử hành khoa thi mới khiến cho bọn họ có cơ hội ra mặt. Nhưng mà, dù cho đậu Tiến sĩ, được quan chức cũng bị người khác áp chế khắp nơi, quả thực là không có đất dụng võ.
Bây giờ, đương kim dùng hắn ta, hắn ta không thể bỏ qua cơ hội này. Trong nhóm tân khoa bọn hắn thì người có danh tiếng mạnh mẽ nhất thuộc về trạng nguyên Tần Tự Xuyên. Bảng nhãn và Thám hoa cũng bị Tô đại nhân phái đi xử lý các công vụ trong Tuyệt Hộ Quận. Còn hắn ta, lúc trước từ chối lời mời của Tô đại nhân, ở bên trong này chịu khổ, chính là hy vọng có thể có một ngày bước lên trời.
Bây giờ cơ hội đã đến, hắn ta không thể bỏ qua.
Có điều rốt cuộc Tần Tự Xuyên có ý gì?
Có thể được Hoàng thượng tín nhiệm như thế, lưu lại ở phía Nam xử trí hải tặc thấy rõ hắn ta cũng rất được Hoàng thượng coi trọng. Như vậy, những chuyện trong thư này nhắc đến phải có đến bảy phần là thành ý. Nhưng tại sao Tần Tự Xuyên phải giúp hắn ta?
Cho dù Tần Tự Xuyên không giúp thì cũng chỉ cần qua mấy ngày nữa, hắn ta cũng có thể tự mình tra ra những chuyện này. Nhưng Tần Tự Xuyên giúp hắn ta, hắn ta liền thiếu người ta một ân tình.
Lương Thừa Tế cảm thấy không được tự nhiên.
Những hành động của Lương Thừa Tế khiến cho đám người Lệnh quốc công, Tào Quốc công, Ngụy các lão, Tạ các lão bất mãn, liên hợp lại tố cáo hắn ta các loại tội danh làm việc tàn nhẫn, lạm dụng tra tấn, bức người nhận tội …. Đây là lần đầu tiên quan viên hai nhóm thế gia và bình dân đối chọi trực tiếp với nhau ở trên triều đình kể từ sau khi mở khoa thi.
Nhưng lần này, thái độ của Tiêu Kỳ lại cực kỳ kiên định đứng ở bên quan viên có xuất thân bình dân, lấy lý do chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bác bỏ đơn tố cáo.
Sau khi khuyên nhủ thiên tử, tố cáo Lương Thừa Tế không có kết quả, chúng thần quan lại trong triều, bạn tốt lâu năm, thậm chí đệ tử người nhà đều lục tục tới cửa thăm hỏi Tam lão nội các. Trước cửa nhà Tào Quốc công, Lệnh quốc công thậm chí Lý gia, Vương gia, Tô gia cũng khách khứa nối liền không dứt. Bởi thủ đoạn thẩm vấn của Lương Thừa Tế tàn nhẫn, lòng người bàng hoàng, đều đến thỉnh cầu tìm đối sách.
Lấy lý do tiêu diệt hải tặc, Tiêu Kỳ từng bước từng bước mưu đồ, cho tới bây giờ cuối cùng đã có thể dẫn dắt sự việc xoay chuyển theo ý mình, không còn là Hoàng đế tượng gỗ mà các đại thần tùy ý bài bố như trước đây nữa. Bây giờ vai trò quân thần đã có sự phân biệt rõ, Tiêu Kỳ chân chính thành người khống chế cục diện trong tay.
Cùng lúc đó, lấy lý do mở rộng Kiêu Long Vệ, tuyên bố tuyển lựa binh lính, chỉ cần thông qua khảo hạch mà không hề dựa vào xuất thân. Người tới tham gia khảo hạch lên tới mấy vạn, còn có cả biển người từ ngoài kinh đến nườm nượp không ngừng. Vừa lúc đó, Tô Thịnh Dương quang cảnh hồi kinh. Lần này tiêu diệt hải tặc, hắn ta dẫn đầu cánh trái, anh dũng xuất chinh, lãnh binh xung phong liều chết xông lên phía trước, chiến công hiển hách, mang công trạng lẫy lừng mà về. Áo giáp rực rỡ đi đầu đội ngũ. Mặc dù là đi sau lưng Đại tướng quân Mục Hoằng Sâu nhưng cũng không cách nào che được uy phong kia.
Đại tướng quân Mục Hoằng Sâu lãnh binh xuất chinh thu được toàn thắng, trong tấu chương báo cáo lần này có tên các tướng lãnh đã có công trong tiêu diệt hải tặc, Tô Thịnh Dương là tên được viết trong nhóm đầu tiên.
Tự Cẩm nhận được tin tức ca ca được phong Trấn quốc Trung úy thật sự lấy làm kinh hãi. Chức quan Trấn quốc Trung úy này, kỳ thật chẳng hề cao, chỉ là quan tứ phẩm mà thôi. Nhưng mà điều đặc biệt là chức quan này là khởi đầu con đường ngoại thích, là có thực ấp, không nhiều hơn trăm hộ mà thôi. Điều này có ý nghĩa, đợi đến khi công lao của Tô Thịnh Dương đạt được trình độ nhất định thì có khả năng được phong tước.Thật ra Tự Cẩm cảm thấy bất an. Thế này có phải là quá nhanh hay không. Đợi đến buổi trưa Tiêu Kỳ trở về dùng cơm, nàng liền uyển chuyển biểu đạt ý tứ của chính mình, không cần để ca ca nàng lên chức nhanh như vậy, chậm mà chắc sẽ tốt hơn.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ bất an của Tự Cẩm, lại cảm thấy buồn cười, kéo nàng ngồi xuống, tỉ mỉ giải thích cho nàng, “Điều này không phạm quy chế, hơn nữa dựa theo công trạng của ca ca nàng thì đây là kết quả hắn ta phải nhận được. Nàng không cần bất an căng thẳng. Nếu không phải hắn ta là ca ca của nàng kỳ thật có thể phong chức Phụng quốc tướng quân.”
Quan nhị phẩm?
Tự Cẩm chớp mắt mấy cái, quan nhị phẩm so với quan tứ phẩm thì rõ ràng cao hơn nhiều. Hơn nữa dựa theo ý tứ của Tiêu Kỳ, ca ca của nàng là bị nàng liên luỵ nên không thể được phong chức quan lớn. Lại chớp chớp mắt, Tự Cẩm liền hiểu được ngay. Dù sao mình còn có con trai nữa. Thế là đủ rõ rồi.
Sau đó, nàng không lo lắng nữa. Vốn là nhị phẩm, giờ chỉ được một vị trí tứ phẩm, mọi người chỉ biết nói nhìn Hoàng thượng xem, rốt cục là không yên tâm nhà mẹ đẻ Hi Phi. Tô Thịnh Dương cũng chẳng qua được một chức quan tứ phẩm mà thôi.
“Vậy là tốt rồi.” Tự Cẩm thở phào một hơi thật dài, trên mặt liền nở một nụ cười tươi rói.
Tiêu Kỳ nhìn kỹ nét mặt Tự Cẩm, phát hiện nàng đích thực là thở phào nhẹ nhõm mà không phải là thất vọng, trong lòng cũng hơi khó hiểu. Trong hậu cung này, không nữ nhân nào không hy vọng mình có thể sắc phong quan chức cao cho người nhà, chức quan to, lợi lộc hậu hĩnh, làm rạng rỡ tổ tông. Tới chỗ Tự Cẩm thì chuyện thăng quan phong tước đều là chuyện cực kỳ miễn cưỡng vậy. Chỉ phong chức tứ phẩm Trấn quốc Trung úy mà nàng cũng có thể căng thẳng như vậy, thật là không giống ai.
Vẫn quá nhát gan rồi.
Nhưng Tiêu Kỳ lại không biết rõ, Tự Cẩm đã biết những kết cục của đám ngoại thích trong lịch sử. Nếu như nhất định phải như vậy, nàng thà rằng không phong tước Tô gia, có thể bình an sống là được. Hai người tư tưởng bất đồng, góc độ nhìn sự việc cũng khác nhau. Cho nên trong mắt Tiêu Kỳ lại cảm thấy Tự Cẩm thế này rất đáng yêu.
Nàng sợ nhà mẹ đẻ thăng quan mang đến ảnh hưởng không tốt cho hắn sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!