Đồng cô cô mặc quần áo nữ quan phối hai màu xanh đỏ cực kỳ đoan trang, nhẹ nhàng bước tới, nét mặt tươi tắn hòa nhã, hơi quỳ gối chào Tự Cẩm, “Nô tỳ vấn an tiểu chủ.”
Tự Cẩm cũng không dám nhận toàn bộ lễ, vội vàng giơ tay đỡ bà ta, ngoài miệng nói: “Cô cô không cần giữ lễ, Vân Thường lấy cái ghế mời cô cô ngồi xuống nói chuyện.”
Đồng cô cô cũng không nghĩ mình sẽ nghiêm chỉnh hành lễ, chẳng qua làm ra vẻ thôi. Vì thế lúc Tự Cẩm đỡ bà ta liền đứng lên ngay. Tự Cẩm nhìn động tác của bà ta mặt cũng không biến sắc, trong lòng lại ghi một khoản, đúng là đồ mắt chó không thấy ngà voi.
“Cô cô tự mình đến đây, có phải Hoàng hậu nương nương sai bảo việc gì?” Tự Cẩm chủ động hỏi, tỏ ra mình trung thành và tận tâm với Hoàng hậu. Nếu nàng dám thể hiện một chút bất kính thôi thì trở về Đồng cô cô sẽ bẩm báo Hoàng hậu. Vì thế không dám có chút sai sót nào.
Đồng cô cô mỉm cười nhẹ vuốt cạnh nếp áo rồi mới từ tốn nói, “Nương nương rất lo cho tiểu chủ, mấy ngày nay Tiền tài tử không khỏe nên phải chú ý nhiều. Hôm nay mới rảnh rỗi bèn sai nô tì đến xem một chút, mấy nô tài trong cung tiểu chủ có lơ là sai sót gì không.”
“Đại ân của Hoàng hậu nương nương, nô tì thật vô cùng cảm kích. May mà có nương nương lo lắng nên mấy nô tài trong cung thần thiếp không dám sơ sẩy.” Tự Cẩm cảm động ngân ngấn nước mắt, nét mặt hơi kích động, má ửng hồng, người khẽ run lên.
Đồng cô cô thấy Tự Cẩm như vậy rất hài lòng gật gật đầu, là người biết nhớ ơn, thật cũng không phí công nương nương cất nhắc nàng. Nếu là kẻ vong ân bội nghĩa thì nương nương cũng không đáng bỏ tâm tư.
“Tiểu chủ là do nương nương dốc hết sức giữ lại trong cung, nương nương thường nói nhìn tiểu chủ liền cảm thấy rất thân thiết, có lẽ là duyên phận từ kiếp trước.”
“Thần thiếp tuyệt không dám nhận, được nương nương nâng đỡ như thế lòng thần thiếp rất cảm kích. Nương nương tình sâu ý trọng, thần thiếp có chết muôn lần cũng không thể báo đáp ơn nghĩa này.” Tự Cẩm nói đau cả miệng nhưng vẫn phải giả bộ mình rất sợ hãi, rất biết ơn.
Đồng cô cô càng thêm hài lòng, “Nương nương ban thưởng cho tiểu chủ, tiểu chủ cũng phải ăn mặc đẹp lên mới được. Người đang còn trẻ nên ăn mặc hoa lệ một chút, nếu không có chuyện gì thì ra ngoài dạo chơi. Dù là cuối thu nhưng hoa kim quế vẫn nở rực rỡ trong ngự hoa viên, trời trong gió mát thế này rất thích hợp đi dạo.”
Trong lòng Tự Cẩm bồn chồn, hoàng hậu không tiếc người sai Đồng cô cô tự mình đến bắt nàng ra Di Cùng Hiên đi dạo trong vườn, còn cố tình chỉ rõ nơi đi, không biết đang tính toán chuyện gì. Trong lòng khẽ rùng mình, trên mặt lại vẫn vui vẻ không thay đổi, hơi ngượng ngùng nói: “Thần thiếp đã sớm muốn ra ngoài tản bộ, có điều thần thiếp và Chu nương tử có nhiều chuyện không vừa ý, nếu chẳng may gặp lại e gây thêm phiền phức cho nương nương.”
Vị phần nàng thấp hơn Chu nương tử, nàng cũng không muốn vừa nhìn thấy nàng ta lại phải hành lễ, lại còn bị mắng trên đầu. Cho nên Hoàng hậu nương nương muốn nàng ra ngoài đi dạo, được thôi, trước phải đưa ra điểm ưu việt, thần thiếp gặp Chu nương tử không muốn hành lễ với nàng ta. Ngài xem rồi làm đi.
Đồng cô cô không ngờ Tự Cẩm lại dám nói vậy, đầu tiên ngẩn người ra, sau đó lại nhớ tới Chu nương tử làm khó Tô thái nữ trong Tết Trung thu. Nghĩ tới tính cách Chu nương tử, Tô thái nữ này cũng thật là kẻ nhát gan, chẳng làm được việc gì, có vậy mà cũng sợ thế này rồi?
Trong lòng bà ta mặc dù không vui nhưng dù sao đối phương cũng là chủ tử, nói lời châm chọc cũng không hay, chỉ phải tiếp tục cười nói: “Tiểu chủ cứ giữ thân đoan chính là được, Chu nương tử cũng không dám sinh sự không đâu.”
Tự Cẩm trong lòng chửi thầm, lần trước Chu nương tử cũng tự nhiên sinh sự không có lý đó thôi, không phải nói mấy câu chọc tim người ta, bắt nàng quỳ không cho đứng dậy đó sao?
Muốn người ta làm việc mà lại không chịu thiệt, mua bán lỗ vốn Tô Tự Cẩm không làm!
======
Đuổi Đồng cô cô đầy hậm hực đi về, Tự Cẩm ngồi dựa vào gối mềm, trong lòng cũng phập phồng không yên.
Đồng cô cô trở về Phượng Hoàn Cung, báo lại cho Hoàng hậu những lời Tự Cẩm nói. Nét mặt hoàng hậu rất khó coi, cười lạnh một tiếng nói: “Không ngờ nàng ta cũng có chủ ý đấy.”
Đồng cô cô nghe hoàng hậu nói vậy cũng không dám nói lung tung, chỉ nói: “Tô thái nữ có thể được Hoàng thượng coi trọng đương nhiên không tầm thường. Giờ nương nương đang cần dùng nàng ta mới cho nàng vài phần thể diện, nếu như nàng ta không biết phân biệt nặng nhẹ thì cuộc sống sau này cũng không thoải mái như thế.”
Hoàng hậu đang mặt trầm như nước, nghe Đồng cô cô nói mới dịu lại, suy nghĩ một lát nói: “Ngươi đã an bài tốt bên Tiền tài tử chưa?”
“Dạ.” Đồng cô cô khom lưng đáp.
Hoàng hậu gật gật đầu, “Dạo này quý phi có thai lại đẩy Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư tranh sủng, Đổng Hiền phi thì không thích nhiều chuyện, Mai Phi không được lòng Hoàng thượng, Ngọc Quý Tần không tranh được với Lý Chiêu Nghi và Cẩm Tiệp Dư. Bản cung không có biện pháp nên mới để Tô thái nữ nhảy vào, không nghĩ nàng ta tâm tư không ít, cũng không bớt lo.”
“Nương nương chớ quá lo lắng, không sợ có tâm tư nhiều, chỉ sợ không có tâm tư.” Đồng cô cô khẽ nói.
Hoàng hậu thưởng thức lời này bèn cười, “Đúng vậy, chỉ sợ không có tâm tư, có tâm tư thì tốt rồi.”
“Không phải sao, gia thế Tô thái nữ như vậy, dù cho đoạt được thánh sủng thì cũng có gì đáng lo lắng đâu.” Đồng cô cô nói khẽ, một người không có bối cảnh sau lưng sẽ dễ khống chế hơn so với người có bối cảnh.
Hoàng hậu nhớ tới gương mặt trẻ tuổi, mơn mởn đến độ có thể búng ra nước của Tô thái nữ, kỳ thật nàng ta cũng mới hai mươi tuổi, vẫn là tuổi đẹp nhất của thiếu nữ. Nhưng có Quý phi xuất hiện, trong mắt Hoàng thượng dù nhìn tới cũng không có hình bóng nàng ta. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng ta lại càng thêm oán hận, nếu nàng ta không chiếm được trái tim hoàng đế, vậy thì phải giữ chặt cung quyền.
“Lý Chiêu Nghi vẫn đưa thuốc bổ tới Sùng Minh Điện à?” Sau khi Hoàng hậu bình tĩnh lại mới hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!