Tự Cẩm đã sâu sắc cảm nhận được sự thiệt thòi yếu thế khi không có người nhà làm chỗ dựa, có cơ hội tốt thế này chỉ có kẻ ngốc mới buông tha. Một thân một mình trong hậu cung, hoàng hậu có Sở gia, quý phi có Tô gia, các phi tử khác có vị phần cao đều có người nhà trong kinh thành làm chỗ dựa, nàng chắc bị ngốc mới có thể từ chối cơ hội tốt như vậy.
Nghĩ tới đây, Tự Cẩm lại vội vàng tươi cười, từ trên sạp đứng dậy, chân bước nhẹ nhàng uyển chuyển đến cạnh Tiêu Kỳ, hết sức ân cần bóp vai đấm lưng cho hắn, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, lới người nói ra là miệng vàng lời ngọc, không được đổi ý, thật sự sẽ để cho cha thần thiếp vào kinh sao?”
“Trẫm đang tính vậy, có điều cha nàng cũng chưa có công lao gì nên cũng hơi khó.”
Tự Cẩm: …
Nói thế không phải là chưa nói gì sao, thật là mừng hụt một hồi.
Nhìn nét mặt Tự Cẩm trong nháy mắt sa sút, Tiêu Kỳ lại nói thêm một câu, “Trẫm định sai cha nàng phụ trách việc chuyển khẩu, nàng thấy sao?”
Tựa như sấm sét nổ giữa trời quang!
Tự Cẩm đứng sững sờ, đừng nha, đây là chuyện đắc tội chết người. Dù không biết gì cũng không thể làm khó người nhà mình như vậy.
Tự Cẩm tràn đầy u oán nhìn Tiêu Kỳ, lắp bắp nói, “Hoàng thượng, mặc dù thần thiếp không hiểu triều chính, nhưng… nhưng mấy ngày nay được hầu mực tại ngự tiền cũng nghe được vài điều, chuyện lớn như vậy, chỉ … chỉ sợ cha thần thiếp không đủ năng lực, mong người giơ cao đánh khẽ ạ.”
CMN mấy lão đại thần trên triều kia còn dám chỉ mặt hoàng đế mắng chửi. Nếu cha nàng mà vào kinh phụ trách việc chuyển khẩu này, gặp đám người như thế, không bị lột da hủy cốt là may lắm rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!