Năng suất làm việc từ các vị phi tân của Vương Nhất thật khiến người khác phải kinh ngạc, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà phụ thân của mấy vị ấy đã ba lần bốn lượt muốn xông vào thư phòng của hắn làm loạn.
“Các ngươi già đầu như vậy có phải là quá hồ đồ không? Ta đương nhiên đối xử công bằng với các nàng ấy. Chỉ là việc triều chính còn chưa xong, thân là quân vương làm gì còn tâm trí nghĩ đến hậu cung.”
“Hoàng thượng... việc này?”
Phụ thân Lệ phi cúi đầu dò xét tâm ý hắn.
“Hậu cung ta loạn thành như vậy. Ngươi nghĩ xem, ai là người có thể một tay che trời?”
“Hoàng hậu.” Tể tướng đại nhân lên tiếng. Yên Linh vốn chỉ là nghĩa nữ của Thái uý, ông không thể tùy tiện đắc tội với Nhan phi đích nữ của Thái uý nhưng một nghĩa nữ nhận nuôi như nàng ta thì làm được gì chứ.
Trái với sự kỳ vọng của Tể tướng, hoàng thượng vừa nghe ông ta có ý định với Yên Linh liền tức giận: “To gan. Hoàng hậu mà ông cũng muốn động đến”
“Là kẻ đứng đầu nội ty ở hậu cung - Bách Thuần Khanh.”
Vương Nhất vô cùng hài lòng với câu trả lời vừa rồi. Bách Thuần Khanh luôn là chiếc gai hắn muốn nhổ bỏ nhất, người này xuất thân không đơn giản.
Còn ở là kẻ đang nắm giữ quyền hành cai quản cai quản hậu cung của hắn.
Với thân phận này, hắn có toàn quyên ra vào khắp hoàng cung cũng như toàn quyền định đoạt phán xử những thưởng phạt linh tinh đối với những cung nữ, thái giám khác.
Giữa các phi tần, nếu xảy ra mâu thuẫn, hoàng thượng và hoàng hậu không đứng ra chủ trì thì hắn chính là người có quyền hành định đoạt nhất.
Phụ thân Vương Nhất tức Tiên Đế, đã đặc biệt giao phó chức vị này cho Bách Thuần Khanh cũng là vì thân phận đặc biệt của hắn.
Ông ta là người thích dày dò và cười nhạo kẻ yếu, còn hắn, hắn thì chỉ muốn diệt sạch những người nguy hiểm như Bách Thuần Khanh, hắn không muốn chơi đùa với ngai vàng của mình như người cha ngu xuẩn của hắn.
“Thái phó đại nhân có cao kiến gì, ông có thể giúp trãm diệt hoạ chứ?”
“Ý thần là...”
Thái phó đại nhân liền thao thao bất tuyệt về kế hoạch của mình.
Ông ta vẫn luôn như vậy, luôn kiệm lời, ít mưu lược, nhưng một khi đã đưa ra kế sách thì người bị hạ thủ có chạy trời cũng chẳng thoát.
Vương Nhất vô cùng hài lòng về kế hoạch này, nếu tất cả trót lọt hắn không những diệt được mối hoạ là Bạch Thuần Khanh mà còn có thể khiến tên nội y đó bị ngàn đời sử sách bêu tên. Quả thật là đúng ý hắn vô cùng.
“Hay. Rất hay. Ngày trãm tế trời đăng cơ cũng là ngày chết của tên bán nam bán nữ đó.”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
“Thái phó đại nhân, ông định bỏ qua cho hoàng hậu thật sao?” Tể Tướng nhanh chóng đuổi theo bước chân của Thái phó rồi dè chừng nói nhỏ.
Thái phó chỉ cười lạnh một cái, ông ta vẫn ung dung sải bước rồi để lại một câu không rõ ràng: “Ta có nói với ông như vậy sao?”
“Có vẻ ta chỉ cần đợi xem kịch hay thôi.”
Tể tướng đã hiểu rõ tâm tư của người kia, ông hoàn toàn có thể an tâm về thái độ làm việc của Thái phó.
Lòng ông như vừa trút được gánh nặng ngàn cân, không có hoàng hậu đế vương nhất định sẽ không còn lạnh nhạt với nữ nhi của ông nữa.
Chỉ cần như vậy thì con gái rượu của ông cũng sẽ không nhảy dựng đi làm loạn khắp nơi.
Mỗi ngày, sau khi bãi triều Vương Nhất lại về thư phòng phê duyệt tấu chương, sau đó hắn lại không chút do dự mà đến thẳng cung hoàng hậu nghỉ ngơi.
Hôm nay, hắn bị đám quân thần làm loạn chỉ vì hắn không ghé thăm những cung phi khác.
Hắn thở dài nhớ lại chuyện xưa, ngày hắn vẫn còn là một vương gia không quyền không thế, đám nữ nhân kia có bao giờ đoái hoài gì đến hẳn.
Bên cạnh hắn chỉ một một hồng nhan duy nhất chính là Bạch Dao.
Khi ấy, nàng không mang vẻ đẹp nghiêng thành đổ nước như hiện tại, khuôn mặt nàng ngũ quan đều đặn nhưng lại có một vết bớt chàm chiếm hết nửa bên má.
Ban đầu, khi cưới nàng vào cửa hắn chỉ định đỉnh nhắm mắt chịu đựng, hắn muốn chiều chuộng nàng nhằm có được sự trợ giúp từ gia đình nàng.
Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào, sự dịu dàng và ôn nhu của nàng đã làm hắn thật sự không còn quan tâm đến vết bớt xấu xí kia.
Nàng chưa từng chê hắn là một vương gia nhưng lại không quyền không lực, nàng cũng chưa từng chê hắn nghèo khi trong phủ không có nổi mười hạ nhân.
Nàng từ một khuê nữ đến việc pha trà cũng không biết nhưng lại vì hắn trở thành một nữ nhân toàn năng.
Những năm tháng bên nhau, nàng không quản bôn ba, học hỏi rất nhiều thứ, giúp hắn mở tửu lâu để kiếm tiền.
Vì hắn hay bị thương, bị kẻ khác tính kế mà tự mình học y thuật.
Ngày hắn ở địa lao giam giữ nàng, hắn đã chuẩn bị sẵn một lọ thuốc độc muốn độc chết nàng, cuối cùng hắn vẫn không làm được.
Dòng hồi tưởng chuyện xưa dừng lại, hắn đứng trước cửa phòng nàng cười ngây ngốc nói: “A Dao, từ lúc nào nàng lại thành điểm yếu của ta.”
“Khụ Khụ..”
Tiếng ho liên hồi phát ra từ bên trong.
Hắn vội vã đẩy cửa xông vào.
“A Dao, nàng không sao chứ? Ta gọi thái y.”
Hắn hốt hoảng ôm lấy nàng, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng không nguôi.
Biểu cảm này của hắn khiến nàng cũng cảm thấy bất ngờ, người không có tình cảm như hắn lại chỉ vì nàng ho mấy tiếng đã trở nên lo lắng như vậy. Đúng là hiếm thấy, đúng là hắn thật sự đã quá luy nàng rồi.
“Thiếp không sao. Chỉ là uống nước không cẩn thận bị sặc thôi.”
Nàng cười tươi rạng rỡ trấn an hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!