Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi

Edit: Nynuvola

77

Chuyện hứa hôm nay sang ngày mai đương nhiên không tính.

Đảo mắt liền tới trước sinh thần của Sở Du một ngày, Giang Dao vẫn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Y mềm người ngồi dậy, ngây ra một hồi lâu, đoạn vươn tay mở ngăn kéo tủ lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, ở trong có đặt một miếng gỗ điêu khắc, dáng vẻ chút thô ráp, nhưng mơ hồ có thể thấy rõ đang điêu khắc ai.

Y cầm bản khắc gỗ trong tay nhìn nhìn, cố ý nhìn cho đến khi thuận mắt, nhưng rốt cuộc vẫn thở dài như cũ.

Hình như có...... Hơi xấu.

Một chút khí chất của Nam Cẩn không khắc ra tới.

78



Giang Dao sớm đã suy nghĩ tặng gì đó vào sinh thần của Sở Du, nhưng nghĩ nửa ngày cũng chưa quyết định xong. Y không biết rốt cuộc thứ 'bất ngờ' mà Lương Ý nhắc tới là đang ám chỉ đồ vật hay sự vật, chỉ đành tiếp tục suy nghĩ.

Vòng đi mấy hôm, y cảm thấy mình nên chủ động thể hiện thành ý vậy. Nhưng Giang Dao vốn không giỏi mấy việc cần đến sự tỉ mỉ, cầm kiếm còn tàm tạm, cho nên mới chọn khắc gỗ, mỗi ngày thừa lúc Sở Du xử lý chính vụ, y sẽ len lén lôi ra gọt đẽo một hồi.

Nhưng Giang Dao lại không có bao nhiêu thiên phú làm cái này, còn không thuận tay bằng chém giết quân địch trên chiến trường cho xong.

Giang Dao có chút buồn rầu.

Chẳng biết Nam Cẩn có thíchkhông, khả năng cười y e là lớn hơn nhiều.

79

Giang Dao âm thầm chuẩn bị thêm cái gì đó để bù đắp cho tâm ý xấu hổ kia của mình. Y suy nghĩ hồi lâu cũng chưa tìm ra bèn định ra ngoài cung một chuyến, biết đâu có thể mang gì đó thú vị trở về.

Có điều trước tiên y phải lấy gương đồng ra xem đã.

Tuy đã có chuẩn bị nhưng khi nhìn thấy vẫn có chút hốt hoảng.

Sao có thể để lại nhiều dấu vết như vậy chứ.

Y thế này...... Làm sao có thể ra ngoài đây.

Giang Dao nhìn dấu vết trên cổ mình, ngượng ngùng vô cùng, cuối cùng đành phải kêu cung nhân lấy ít phấn lại đây cho y che phủ, lại chọn một bộ y phục kín kín mới dám đi ra ngoài.

80



Y ra khỏi cung xong cũng không biết nên đi đâu.

Hồi còn đánh giặc ngoài biên cương, y hay nghe tổ phụ kể về sự náo nhiệt trong kinh, rằng nơi đó phồn hoa nhộn nhịp, cho nên trong thâm tâm y luôn tưởng niệm, đợi khi nào khải hoàn trở về, nhất định phải thường xuyên tới đây dạo chơi.

Y ngừng trước một hiệu sách, tiện tay cầm lấy một cuốn tiểu thuyết lên lật xem, mới đọc đã giật mình, xem thêm vài trang nữa, tai y dần đỏ lên.

Y đã đọc qua 36 kế theo đuổi tình yêu, cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều, định học tập chút gì đó từ tiểu thuyết, thế nhưng...... Tại sao ngay chương đầu tiên đã đề cập đến chuyện đó chứ?

Dân chúng kinh thành cởi mở vậy ư? Một cuốn sách như này mà có thể ngang nhiên bày bên ngoài sạp hàng. Dù không viết quá mức rõ ràng, nhưng cũng tám chín phần mười, mặt chữ không thể hiện rõ, nhưng tất cả gộp lại đều là ý tứ kia.

Y cuối cùng vờ bình tĩnh, trả tiền mua sách, lại tìm một khách điếm đọc cho hết mấy cuốn sách.

Khá yên tĩnh.

Vẻ mặt Giang Dao dần trở nên nghiêm túc.

...... Y cần thứ gì đó bôi trơn.

81

Giang Dao chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày y tự mình đến cửa tiệm của người ta mua thuốc mỡ.

Ngoài mặt y luôn bình tĩnh trầm ổn, nếu như không phải cố thẳng sống lưng nãy giờ, e là y đã xấu hổ tới mức chui xuống dưới gầm bàn mà đi rồi.

Ông chủ cửa hàng rất nhiệt tình, sau khi đưa cho y thuốc mỡ xong, còn hào hứng giới thiệu thêm vài thứ khác. Giang Dao đương nhiên không dám nghe tiếp, đặt bạc lên bàn, cầm đồ đi liền một mạch không quay đầu lại.

Ông chủ thấy y rời khỏi, lúc này mới xoay người nhìn đồ đệ nhà mình vẫn đang mang vẻ mặt lưỡng lự nhìn chằm chằm người nọ.

"Nhìn cái gì?" Ông nói, "Lại định làm biếng đúng không?"

"Không phải ạ," Đồ đệ vội vàng xua tay, "Sư phụ, đồ nhi cứ cảm thấy vị kia công tử ban nãy có chút quen mắt."

Khí chất xuất chúng như vậy, muốn quên cũng rất khó.

"Quen mắt?" Ông chủ vuốt vuốt râu, không để tâm nói: "Trên đời này người quen mắt nhiều lắm, bớt suy nghĩ linh tinh, chuyên tâm làm việc."

Ông thấy khách khứa lại bước vào tiệm, liền nhanh chóng chạy ra tiếp đón, đồng thời sai đồ đệ bưng trà đổ nước.

Đồ đệ vội vàng đi làm.

Một lát sau, hắn cuối cùng nhớ ra vị công tử này quen mắt chỗ nào, hình như y... Có phần tương tự với vị khách nhân lần trước ghé đến tiệm mua đồ thì phải.
Nhấn Mở Bình Luận