Dung Đại hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, thật may đó là phụ nữ, chứ nếu là đàn ông thì cô thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
“Gần đây xảy ra một số chuyện, nói chuyện qua điện thoại không tiện. Chờ đến khi nào chị về, chúng ta nói chuyện sau.”
Cho dù đối phương là phụ nữ, cô cũng không thể xem nhẹ được.
Bởi vì dựa vào những tin nhắn vừa rồi, mỗi lần em gái và em trai chồng đưa thứ gì đó cho nguyên chủ, nguyên chủ đều đưa toàn bộ đồ đi chỗ khác, có lẽ là đưa cho người phụ nữ này đi bán.
Nhất là những lời nói trong tin nhắn, thật khó tưởng tượng nổi!
Rốt cuộc nguyên chủ đang nghĩ gì
vậy?
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, mặc dù khiến cô khiếp sợ nhưng cô thấy rằng Hoắc gia có nền giáo dục rất tốt.
Chỉ có thể trách trên người nguyên chủ có quá nhiều vấn đề khiến cho Hoắc gia mất đi lòng tin và kiên nhẫn với cô.
Tuy rằng những thứ đó trong mắt Hoắc gia không đáng bao nhiêu tiền nhưng đối với bọn họ, đó là một phần tâm ý
Thế nhưng nguyên chủ chẳng những không để ý tới phần tâm ý này mà còn tùy tiện giẫm đạp lên phần tâm ý ấy, thay đổi như vậy có ai mà không chán ghét chứ?
“Được, chị sẽ về nghe em giải thích.”
ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của người phụ nữ đột nhiên thay đổi 180 độ, có chút ngạo mạn.
Trong lòng Dung Đại cám thấy khó hiểu nhưng cô không thời gian phân tích. Cô vội vàng cúp điện thoại, tẳt nguồn đế đề phòng.
Lúc cô tắm xong, Hoắc Thiếu Đình đã thay quần áo ở nhà, dựa vào giường đọc sách.
Người đàn ông đeo một cặp kính gọng bạc, ngũ quan sắc như dao, nam tính mà lạnh lùng. Mái tóc mới gội xong còn ướt, vài sợi tóc lòa xòa trước trán.
Với vẻ ngoài trầm lặng như vậy, trông hân quyến rũ lạ thường.
Dung Đại ngẩn người trong giây lát, sau đó cô vội ôm chặt lấy bộ đồ ngủ.
Cô không quen mặc đồ lót của phụ nữ thời đại này. Hiện tại cô chỉ mặc nguyên bộ đồ ngủ, đến giờ cô mới nhớ ra trong phòng ngủ còn có một người đàn ông.
“ờm…Tôi vẫn nên ngủ ở sô pha, anh cũng đi ngủ sớm đi.”
Dung Đại thấy hắn ngẩng đầu, lập tức rời ánh mắt sang chổ khác. Cô nhẹ giọng nói gì đó, định đi về phía sô pha.
“Lại đây.”
Hoắc Thiếu Đình nhìn lướt qua chỗ cô, sau đó cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, tìm wechat của bà cụ Hoắc đưa cho cô.
“Bà nội muốn chúng ta gọi video, cô muốn để bà nhìn thấy chúng ta là một cặp vợ chồng như vậy à?”
Nhất thời Dung Đại nghẹn họng, cô do dự một chút rồi đi tới.
Hoắc Thiếu Đình tiện thể dịch vào bên trong, trên mặt lộ vẻ lãnh đạm
Thấy hắn lãnh đạm như vậy, Dung Đại hơi bực mình. Hẳn đâu có thiếu phụ nữ, hầu hết đều là phụ nữ chủ động tiến tới, hắn thận trọng như thế làm gì? Có phải là chưa từng trải qua bao giờ đâu.
Nghĩ đến đây, gánh nặng và rào cản trong lòng cô tiêu tan.
Hoắc Thiếu Đình có hơi kinh ngạc, không ngờ cô lại phối hợp như vậy. Hắn đưa tay ra cho cô dựa vào.
Mặc dù hai người là vợ chồng nhưng đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc gần với nhau như vậy, nhất thời hô hấp có chút ngưng trệ.
Vừa kết nối được video đã thấy tinh thần của bà cụ Hoắc rất phấn chấn, mấy bà cụ đang cùng nhau thưởng thức đồ ăn.
“Bà nội.” Chịu đựng áp lực, Dung Đạl hơi dựa đầu vào vai hắn, cô dùng giọng điệu ngọt ngào chào hỏi bà cụ.
Mặc dù cả hai đều đang mặc đồ ngủ nhưng đều được làm bằng lụa mỏng nên khi dựa vào nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
Dung Đại vô cùng xấu hổ, toàn thân căng cứng, một bên chân đã bị tê.
Thế nhưng bà cụ Hoắc rất vui, khi thấy hai người tựa vào nhau, ánh mắt bà sáng ngời.
“Thiếu Đình à, cháu không còn trẻ nữa. Nhân lúc Dung Dung còn trẻ, hai đứa nên nhanh chóng sinh con đi, như vậy thân thế của Dung Dung có thế hồi phục sớm hơn. Trước khi chết, bà rất mong có thể nhìn thấy chắt. Thiếu Kiệt vẫn còn chưa chắc chắn, không thể trông cậy vào nó được, bà nội chỉ có thế trông cậy vào hai đứa thôi.”
Đối mặt với sự thúc giục của bà cụ Hoắc, nhất thời Dung Đại cảm thấy lúng túng. Ánh mắt cô chăm chú nói chuyện với bà cụ Hoắc mà quên mất mình không mặc áo lót ở bên trong.
Chiếc cổ mảnh khảnh của cô trắng mịn, khuôn ngực cũng trắng nõn toát lên vẻ quyến rũ.
Hoắc Thiếu Đình không nhìn điện thoại mà cúi đầu nhìn cô. Khi nhìn thấy màu trắng chói mắt này, cổ họng của hắn căng cứng, miệng đắng lưỡi khô, thậm chí có nơi còn có phản ứng.
Tuy nhiên Dung Đại lại không hề để ý, sau khi nói chuyện với bà cụ xong, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô hoàn toàn quên mất sự căng thẳng, nửa người tê dại từ nãy đến giờ.
Cô vừa dịch chuyển một chút, toàn bộ thân thế của cô bất ngờ dính chặt vào người Hoắc Thiếu Đình.
Hai khối mềm mại đến không ngờ áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hai người lập tức cứng đờ!
Dung Đại vô cùng quẫn bách, bởi vì ngại ngùng mà hai gò má hơi ứng hồng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô có sức hấp dẫn lạ thường.
Giống như đóa hoa hồng đỏ vừa chớm nở, chờ người có duyên đến hái xuống.
Cô chợt nhớ ra nhưng cơ thể bị tê đã lâu, càng vùng vẫy lại càng xấu hổ.
Hoắc Thiếu Đình cũng lúng túng trước tình huống bất ngờ này, hơn nữa phản ứng mạnh mẽ của cơ thể khiến cho hắn không thích ứng được.
“TÔL.TÔĨ không cố ý đâu, chỉ là người tôi đang hơi tê thôi.”
Thấy hắn nhíu mày, Dung Đại tưởng hắn khó chịu nên vội vàng giải thích.
Ầm!
Ngay khi cô vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên bị mở ra!
Dung Đại giật mình quay đầu nhìn sang, ánh mẳt của Hoắc Thiếu Đình trầm xuống, hắn giơ tay quay đầu cô đi.
“Mẹ, muộn rồi mẹ làm gì vậy?”
Hoắc Thiếu Đình lạnh lùng nhìn Lục Tranh đang đứng ở ngoài cửa, trên mặt bà lộ vẻ kinh ngạc lẫn tức giận. Trong giọng nói của hắn mang theo tia lạnh lùng.
Lục Tranh không ngờ hai người ở trong phòng làm gì đó, trên gương mặt già nua có chút không nén được cơn giận.
Dù rất bực mình nhưng bà vẫn nén giận, trâm giọng nói: “Hai đứa tiếp tục đi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”
Nói xong, bà đóng sầm cửa lại.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên lặng, trên mặt Dung Đại tràn ngập sự ngượng ngùng. Cô cũng không phải cô gái mới lớn chưa hiểu chuyện, hiện tại cô với Hoắc Thiếu Đình gần nhau như vậy, ai nhìn thấy cũng đến sẽ nghĩ tới chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!