“Cái gì?”, Lãnh Thiên Minh khó hiểu.
“Bởi vì đây là Uy Hải Vệ này, phía sau tường thành của Uy Hải Vệ là biển rộng. Bang Hải Đảo có gần trăm chiếc thuyền chiến. Một khi thành bị phá, chúng nhất định sẽ chạy lên thuyền để trốn”, Hải Nương đáp.
Lãnh Thiên Minh vỗ đùi: “Móa nó, quên mất chúng là hải tặc!”
Lãnh Thiên Minh đang lo lắng không biết nên làm gì cho phải, hiện giờ hắn chẳng có nổi một chiếc thuyền, một khi đối phương lên thuyền, hắn lại chẳng có cách nào...
“Nếu Thất hoàng tử tin ta thì có thể dùng thuyền của bang Triêu Nam chúng ta, dù kém hơn thuyền lớn của bang Hải Đảo nhưng chất lượng không kém đâu”, Hải Nương nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn Hải Nương hỏi: “Cô bằng lòng giúp Hắc Kỳ quân chúng ta sao?”
Hải Nương cười nói: “Đúng là không dám giấu! Dù các ngài không đuổi theo thì bang Triêu Nam chúng ta cũng sẽ làm việc đó. Chúng đã tổn thất nặng nề, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Trong mấy năm này, vô số người thân của chúng ta đã bị bang Hải Đảo và hải tặc làm hại, nhưng bất đắc dĩ là chúng ta không phải đối thủ của chúng, lần này, dù có thể mất mạng, chúng ta cũng muốn thử một chút”.
Lãnh Thiên Minh suy tư một lát: “Tốt, vậy các vị chuẩn bị cho tốt đi, một khi hải tặc lên thuyền bỏ trốn thì ta sẽ mượn thuyền của các vị để đuổi theo”.
Hải Nương chắp tay: “Được, nhưng... chúng ta có thể mượn một... là hoa Anh Túc gì đó không...”
Trình Khai Sơn ở cạnh cười to: “Thứ đó được gọi là Đông Phong số một, không phải là hoa Anh Túc, ha ha...”
Hải Nương liếc Trình Khai Sơn một cái rồi không nói gì...
Lãnh Thiên Minh ra lệnh: “Trình Khai Sơn, cười gì mà cười, ngươi dẫn theo đội Hỏa pháo và vũ khí theo Hải bang chủ để chuẩn bị, tất cả nghe theo Hải bang chủ an bài”.
Trình Khai Sơn hét lớn: “Thất hoàng tử, ngài bảo ta nghe lệnh một người phụ nữ?”
Lãnh Thiên Minh tức giận mắng: “Phụ nữ thì sao hả, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, bảo ngươi đi thì cứ đi, nói nhảm nhiều như thế làm gì!”
Vì vậy, Trình Khai Sơn đánh phải dẫn theo đội Hỏa pháo mang vũ khí đi cùng Hải Nương...
Chiến đấu cứ ngừng rồi đánh, kéo dài tới khi mặt trời sấp xuống núi…
“Mau lên... chuyển hết mấy thứ quý giá lên thuyền, nhanh tay lên!”, giọng của Kế Chư vang lên, rõ ràng tên này đang chuẩn bị tẩu thoát.
Hải tặc nhân số đông đúc đã giảm mạnh sau một hồi oanh tạc của hỏa pháo, hỏa thương và Đông Phong số một, ý chí chiến đấu chẳng còn sót lại gì, khi vào trong nội thành thì chúng cướp đường mà chạy, cả Uy Hải Vệ trở nên hỗn loạn...
Bến tàu sau thành Uy Hải Vệ, mấy trăm thuyền chiến của hải tặc đang giương buồm, chuẩn bị dùng đường biển để chạy. Kế Chư nhìn Uy Hải Vệ mà mình bỏ công bố trí sắp xếp hơn mười năm bị hủy hoại chỉ trong một ngày thế này thì bật khóc.
“Hắc Kỳ quân, Kế Chư này và các ngươi không đội trời chung. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến các người phải trả giá đắt vì món nợ máu này”, hắn ta đứng trên thuyền mắng to.
“Bang chủ, giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt, giờ chúng ta đi đâu?”, một thị vệ bên cạnh hỏi.
Kế Chư ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trước mắt chỉ có thể tới đảo Thỏ Con ở sâu trong biển, tìm tên khốn Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang nương nhờ, tên đó trốn còn lẹ hơn thỏ, đúng là không thể tin vào hải tặc mà!”
Không lâu sau, mấy trăm