Hải Nương đột nhiên quỳ xuống: “Đa tạ Thất hoàng tử giúp bọn ta báo được mối thù bấy lâu nay. Bang Triêu Nam vốn là ngư dân tứ xứ, vì kế sinh nhai mà đành tập hợp với nhau. Bây giờ nếu như thù xưa đã báo, khi quay về ta sẽ giải tán bang, sau này không làm thổ phỉ nữa, mong Thất hoàng tử yên tâm”.
Lãnh Thiên Minh vội vàng nói: “Không được...”
Đám đông nhìn hắn với vẻ tò mò, Lãnh Thiên Minh vội cười: “Ý của ta là, nếu Hải bang chủ không chê, chi bằng gia nhập Hắc Kỳ Quân của ta?”
Hải Nương thoáng sững sờ: “Thất hoàng tử chớ đùa, bọn ta chỉ có vài ngư dân, chẳng biết được mấy chữ. Nếu không nhờ bách tính xung quanh giúp đỡ thì đã bị bang Hải Đảo tiêu diệt lâu rồi, đến cả lần này cũng nhờ có Trình tướng quân chỉ huy, bọn ta mới đại thắng trở về”.
Lãnh Thiên Minh nhìn Trình Khai Sơn với vẻ tò mò, Trình Khai Sơn gãi đầu cười ngốc: “Đều nhờ Thất hoàng tử dạy”.
Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Hải bang chủ, cô có từng nghĩ, nếu các cô cứ giải tán như thế, sau này nếu tàn dư của hải tặc lại tràn lên bờ thì phải làm sao? Giặc lùn tới cướp bóc thì phải làm sao? Cô cứ trơ mắt nhìn bi kịch tái hiện, muôn dân trải qua đau khổ mà các cô từng trải qua ư?”
Hải Nương nhất thời không nói lên lời, Trình Khai Sơn ở bên cạnh nói: “Đúng đó, Hải muội tử, chúng ta không thể để bách tính ven biển bị hải tặc và giặc lùn khi dễ nữa”.
Lãnh Thiên Minh không nói được gì, nhìn Trình Khai Sơn, thầm nhủ: “Trò gì đây? Hải muội tử?”
Hải Nương không bận tâm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng mà, chúng ta trừ bơi lội, trèo thuyền, thì thật sự không biết đánh trận như nào”.
Lãnh Thiên Minh đang định trả lời, Trình Khai Sơn đã cười, nói: “Không sao, ta biết, sau này ta sẽ luyện binh cùng mọi người, ta rất thích cảm giác thoải mái bơi lội trên biển”.
Lãnh Thiên Minh thật sự chịu không nổi nữa, đạp mạnh một cái vào chân Trình Khai Sơn, mắng: “Ý huynh là, không làm thống lĩnh cận vệ cho ta nữa, chuẩn bị lưu lại đây lâu dài?”
Không ngờ Trình Khai Sơn lại nghiêm túc đáp: “Xây dựng hải quân là ước mơ bấy lâu của thất hoàng tử, vì để thực hiện nó, ta nguyện ý từ bỏ tất cả, ở lại đây phát triển hải quân cùng mọi người”.
“Ta xin, đây còn là người không? Còn là Trình Khai Sơn thật thà trung thành không?”
Lãnh Thiên Minh lười đáp lại, quay sang nói với Hải Nương: “Hải bang chủ, cô yên tâm, ta sẽ chế tạo thuyền chiến và vũ khí tiên tiến nhất cho mọi người, những gì mọi người cần làm không phải tận trung với ai, mà là cùng ta bảo vệ bách tính Đông Hải, cho đến một ngày, có thể cứu vớt tất cả bách tính thiên hạ”.
Hải Nương gật đầu, nói: “Nếu thất hoàng tử không chê, bang Triêu Nam nguyện ý theo ngài”.
Lãnh Thiên Minh cười, đáp: “Tốt, sau này chúng ta không cần dùng tên bang phái xưng hô nữa, từ nay về sau, mọi người chính là hải quân Hắc Kỳ quân, ta sẽ nhanh chóng thiết kế quân phục thống nhất, cải tạo thuyền chiến, đồng thời cử lượng lớn thanh niên gia nhập hải quân, còn cô sẽ là tư lệnh hải quân chúng ta”.
“Tư lệnh là gì vậy?”, Hải Nương không hiểu hỏi lại.
Lãnh Thiên Minh giật mình, cười nói: “Chính là nguyên soái, tướng quân ấy”.
Hải Nương vội nói: “Chức tư lệnh hải quân, nhất định phải là Trình tướng quân, ta tin rằng không chỉ ta, mà mỗi người tham gia cuộc chiến hôm nay đều đồng ý với quan điểm này”.
Những người phía sau tiếp lời: “Đúng thế, chúng ta tin Trình tướng quân”.
Lãnh Thiên Minh triệt