Tề Dung suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo như tin tức tam hoàng tử khai báo, lần này Dụ tướng quân mai phục lấy đầu nhị hoàng tử Đại Lương rồi, thần tin Đại Lương nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, thần cảm thấy nên có cách đối phó sớm, đề phòng là trên hết”.
Sau khi Tề Dung nói xong, hai người nhìn về phía Lãnh Thiên Minh, hắn cười nói: “Nhi thần cảm thấy không cần lo lắng trong thời gian ngắn, con vẫn đang điều tra chuyện Bắc Lương tư thông Đại Lương, về cơ bản con đã xác định được đó là một trong hai hoàng tử, bây giờ Hiên Vũ Hồng chết rồi cũng không cần đoán nữa, vậy nên con hoài nghi cái chết của Hiên Vũ Hồng này chắc là do ca ca hắn ban tặng, hoàng đế Hiên Vũ không phải kẻ ngốc, không thể nào không điều tra được, vì vậy con cảm thấy hiện giờ Đại Lương chính là tỏ vẻ làm bộ thôi, nếu thật sự muốn đánh thì đã bắt đầu từ lâu rồi”.
Lãnh Liệt Vương gật đầu nói: “Ừm, kỵ binh của Đại Lương yếu kém, thoát khỏi thành lũy tiến vào thảo nguyên thì sức chiến đấu sẽ bị giảm nhiều, với tính cách của hoàng đế Hiên Vũ, ông ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy, chỉ là không biết rốt cuộc hoàng đế Hiên Vũ muốn làm cái gì?”
Đột nhiên Lãnh Thiên Minh cười nói: “Con biết, tất cả những gì ông ta làm bây giờ đều là lót đường cho con gái Hiên Vũ Ngọc Nhi của ông ta”.
Lãnh Liệt Vương nghi ngờ nói: “Hắn muốn truyền ngôi cho con gái mình?”
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Có lẽ ngày trước ông ta còn do dự, nhưng nếu như ông ta đã biết nguyên nhân cái chết của Hiên Vũ Hồng thì nhất định sẽ không còn bất kỳ do dự nào nữa”.
Lãnh Liệt Vương đứng lên nói: “Hoàng tử hai nước cấu kết với nhau vì quyền lợi của mình, đây cũng là số mạng rồi…”
Lãnh Thiên Minh đi ra từ tẩm cung của Lãnh Liệt Vương, đột nhiên hắn nghĩ đến thiền điện của mình, đó là nơi đầu tiên mình đến, thế là hắn liền đi về phía thiền điện.
Mà Lãnh Thiên Minh bây giờ cũng không phải thất hoàng tử không quyền không thế nữa, ai gặp hắn trên đường cũng đều nơm nớp lo sợ. Nhìn thấy thiền điện của mình, Lãnh Thiên Minh đi vào, chắc là nơi đây thường xuyên có người quét dọn và giữ gìn khá sạch sẽ…
“Cũng không biết mình không ở đây thì còn có ai ở nữa không”, trong lòng Lãnh Thiên Minh thầm nói.
Đột nhiên mấy nha hoàn đi vào, sau khi nhận ra là Lãnh Thiên Minh thì họ bị dọa đến mức quỳ sụp xuống đất nói: “Nô tỳ tham kiến Thất hoàng tử”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Bây giờ nơi này có người ở sao?”
Một nha hoàn trả lời: “Tiểu công chúa thường xuyên qua đây chơi, không có việc gì cũng sẽ ở đây, nàng ấy nói là để hưởng chút khí tức văn chương”.
“Tiểu công chúa? Tiểu công chúa nào?”
“Chính là tiểu công chúa Lãnh Hàm ạ”, nha hoàn trả lời.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, Lãnh Liệt Vương có mấy cô con gái, nhưng hắn cũng không có bất kỳ ấn tượng nào, nhưng tiểu công chúa này tên là Lãnh Hàm?
Nha hoàn quỳ dưới đất nói: “Nếu như thất hoàng tử không muốn nàng tới đây, nô tỳ sẽ thông báo lại với bên đó”.
Lãnh Thiên Minh cười cười nói: “Không cần, kệ nàng ấy”.
Nói xong Lãnh Thiên Minh liền đi ra cửa, hắn đi dạo xong liền chuẩn bị rời khỏi hoàng cung, nhưng lúc đi đến cửa cung, đột nhiên hắn gặp được mấy tên thái giám, đám thái giám nhìn thấy Lãnh Thiên Minh liền quỳ lạy trên đất, Lãnh Thiên Minh liếc mắt liền nhìn thấy người quen cũ…
“Lý công công?”