“Chuyện gì vậy?”
“Đại vương, đại hoàng tử của Đại Lương Hiên Vũ Khuyết tạo phản, hoàng đế Hiên Vũ bị giam lỏng, công chúa Hiên Vũ Ngọc Nhi rơi xuống vách đá không rõ tung tích, Lưu Bất Đắc biến mất không thấy, bây giờ Đại Lương đã là thiên hạ của Hiên Vũ Khuyết”.
“Cái gì?”, Lãnh Thiên Minh đứng lên nói: “Hiên Vũ Khuyết tạo phản?”
“Đúng vậy, hơn nữa đã leo lên ngôi vị hoàng đế, trước mắt đang trắng trợn thu lương thực trong cả nước, tăng thêm thuế, mở rộng binh mã, theo như mật báo, gần ba trăm vạn binh sĩ Đại Lương đang được gấp rút huy động, e rằng là nhằm vào Bắc Lương ta”.
Lãnh Thiên Minh liền chìm vào suy tư, cái tên điên Hiên Vũ Khuyết này cũng tạo phản rồi, nhưng hắn ta có thể nhanh chóng nắm được hoàng quyền như vậy lại vượt xa khỏi dự liệu của mình, trận huyết chiến giữa Bắc Lương và Đại Lương kia cũng khó tránh khỏi.
Lãnh Hàn vốn ít nói ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Đại vương, Hiên Vũ Khuyết đã theo dõi Sơn Đông và Bắc Lương ta từ lâu, lần này nổi dậy toàn quyết, nhất định là muốn một lần tóm gọn Bắc Lương ta, trận đánh này không biết phải có bao nhiêu người dân gặp họa, trước mắt cơ hội hòa hoãn duy nhất chính là phải mau chóng tìm được Hiên Vũ Ngọc Nhi”.
Nhớ tới tiểu cô nương đáng yêu Ngọc Nhi, Lãnh Thiên Minh cũng nóng lòng vạn phần, cho dù là tư tình của bản thân hay là vì bách tính hai nước, Hiên Vũ Ngọc Nhi đều là tồn tại cực kỳ quan trọng.
“Ngươi có cách gì hay?”
“Lập tức phái người vào Đại Lương tìm Hiên Vũ Ngọc Nhi, lập tức truyền lệnh cho người dân xung quanh Trường Thành rút lui, quân đội tăng cường công tác phòng thủ, chuẩn bị sẵn sàng khai chiến bất cứ lúc nào”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Được, nếu như có thể tìm thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi là tốt nhất, quả thật không tìm được thì có thể sẵn sàng đấu một trận huyết chiến với Đại Lương, trận đấu quyết định Trung Nguyên thuộc về ai cuối cùng đã tới”.
Lãnh Hàn nói: “Lần này để thần đích thân dẫn người đi, thứ nhất thần chính là người của Đại Lương, thứ hai thần cũng biết Hiên Vũ Ngọc Nhi, nàng ấy có thể tin tưởng thần”.
“Được, vậy ngươi hãy cẩn thận”,
Sơn thôn ngoại thành Cảnh Đức nước Đại Lương.
Hiên Vũ Ngọc Nhi chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy cả người mình bủn rủn đau đớn, nàng nhìn xung quanh, là một căn nhà rơm cũ nát, Hiên Vũ Ngọc Nhi không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Một cặp vợ chồng già đi vào.
“Cô nương, cuối cùng cháu tỉnh rồi, chúng ta còn tưởng rằng cháu không qua khỏi”.
“Đây… đây là đâu?”
“Đây là thôn Đào Hoa, hai ngày trước ta phát hiện ra cháu ở bờ sông, lúc ấy cháu hôn mê bất tỉnh nên đã tìm người đưa cháu về nhà”.
“Thôn Đào Hoa? Thôn Đào Hoa là ở đâu?”
“Ồ… Nơi này là một sơn thôn ngoại thành Cảnh Đức nước Đại Lương, xem ra cô nương không phải người quanh đây rồi…”
Thành Cảnh Đức là một thành nằm gần thành Thiên Khải, xem ra sông lớn đã đưa nàng đến nơi này.
“Cảm ơn ông, ta… ta là người thành Thiên Khải…”