"Cái gì?"
Lưu Bất Đắc ánh mắt chết điếng, còn Hiên Vũ Ngọc Nhi thì suýt chút nữa là ngất xỉu.
"Bệ hạ sao có thể đột nhiên chết được?"
"Không biết, là tin tức trong cung truyền ra, nói bệ hạ bị nhiễm một loại bệnh nặng, thái y không cứu chữa được nữa".
"Đúng là lời nói bậy bạ, Đại hoàng tử quá độc ác, vì quyền lợi mà ngay đến phụ hoàng của mình cũng có thể xuống tay được".
Hiên Vũ Ngọc Nhi bên cạnh đứng lên, nước mắt không ngừng chảy ra, nói: "Ta phải tận tay giết chết tên khốn nạn Hiên Vũ Khuyết này, báo thù cho phụ vương".
"Công chúa, hiện tại chúng ta nhất định phải tính kế lâu dài, Đại hoàng tử nắm trong tay gần 200 vạn đại quân, chúng ta cho dù có cộng thêm 30 vạn tù binh của Bắc Lương gửi tới cũng mới có sáu bảy mươi vạn người ngựa, hơn nữa lương thực vũ khí cũng thiếu hụt, tuyệt đại đa số thành trì đều nằm trong tay Đại hoàng tử, chúng ta không có phần thắng".
"Các người vừa nãy không phải nói Thiên Minh ca ca có thể xuất binh sao?"
"Công chúa, Lãnh Thiên Minh là vua của Bắc Lương, một khi bọn họ xuất binh vậy có nghĩa rằng Đại Lương ta sẽ rơi vào tay của Bắc Lương".
"Lưu đại nhân, nếu chúng ta không hề có phần thắng, vậy giao Đại Lương cho Hiên Vũ Khuyết tốt hay Thiên Minh ca ca tốt hơn?"
"Việc này..."
Lưu Bất Đắc nhất thời không biết nói gì.
"Ta phải tới đô thành Bắc Lương", Hiên Vũ Ngọc Nhi nói.
"Công chúa, người muốn làm gì?"
"Ta phải đi tìm Thiên Minh ca ca, muốn nhờ huynh ấy xuất binh, giúp ta giết chết Hiên Vũ Khuyết".
Lưu Bất Đắc nhắm mắt lại, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Công chúa, người phải nghĩ kỹ vào, nếu như thật sự giao thiên hạ của Đại Lương này cho người khác, chúng ta làm sao xứng đáng với đại vương..."
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười khổ trả lời: "Phụ hoàng đã không còn nữa, nếu như không thể báo thù cho phụ hoàng, để Hiên Vũ Khuyết tiếp tục gây họa cho dân, ta mới có lỗi với người".
"Được rồi, nếu công chúa đã quyết định như vậy thì lão phu cũng chỉ có thể ủng hộ hết lòng, ta sẽ dẫn binh thủ vững Biện Lương, về phần số mệnh của Đại Lương này sẽ do tự công chúa quyết định".
Hoàng cung Bắc Lương, Phi Tuyết điện.
Từ lúc Lãnh Thiên Minh nhận được bồ câu đưa thư của Lãnh Hàn gửi về, trong lòng mãi không thể bình tĩnh lại...
"Đại vương, có tâm sự gì sao?"
"Haiz... Hiên Vũ Ngọc Nhi muốn tới đây".
"Thật sao? Thiếp rất nhớ muội ấy, muội ấy đến đây tại sao chàng lại phiền não?"
"Ca ca của muội ấy tạo phản, phụ hoàng bị giết, lần này tới đây đoán chừng là muốn Bắc Lương ta xuất binh trợ giúp".
"Cái gì? Việc này... Bắc Lương và Đại Lương xưa nay vốn không hòa thuận, chúng ta có thể xuất binh sao?"