Ông lão trầm tư nhìn Quản Cùng, mặc dù không biết thân phận hắn ta, nhưng dựa vào thần thái lúc nói câu vừa rồi cùng bốn thị vệ bên cạnh, ông lão dường như hiểu ra gì đó, gật gật đầu.
“Vậy phải cảm ơn cậu rồi, nếu thật sự có người dẹp trừ được tên ác bá Ninh Hùng kia, thì quả đúng là phụ mẫu tái sinh của bách tính thành Hải Long”.
Trong thành Thiên Khải.
Tại một nhà kho khổng lồ dưới lòng đất, hàng trăm nam nữ cải trang đủ loại thân phận khác nhau đứng đó, khi nhìn thấy một người bước ra, tất cả đồng loạt kích động quỳ xuống.
“Tham kiến Tấn thống lĩnh”.
Người đến là Tấn Giang, hắn ta quan sát mọi người, hài lòng gật đầu.
“Không ngờ còn sống gặp lại chư vị, thật sự khiến người ta vui mừng".
Một người đứng đầu lên tiếng: “Tấn thống lĩnh, ban đầu ngài bất chấp sống chết, giúp mọi người giành được số tiền cả đời dùng không hết, các huynh đệ đã nhiều lần thương lượng muốn cứu ngài ra ngoài, thế nhưng vương thành Thiên Khải canh giữ nghiêm ngặt, bọn ta đều không thể làm gì…”
“Đó đều là những thứ mọi người xứng đáng nhận được, còn ta, đời này định sẵn không thể rời khỏi thành Thiên Khải, ta vốn muốn từ bỏ, chôn thân trong ngục, không làm phiền các vị nữa”.
“Nhưng tân hoàng đăng cơ, lắm người ôm chí thiên hạ, các vị lại đều là long chi phụng tử không cam làm kẻ thường, vậy nên mới quyết định khôi phục hệ thống, giống như lời tuyên thệ ban đầu của chúng ta, vĩnh viễn theo đuổi chân lý”.
“Chúng ta sẵn sàng theo Tấn thống lĩnh đến chết…”
“Ừm, những thành viên đang ở nước ngoài, mau chóng liên lạc cứ điểm, từ nay về sau, chúng ta chính là tổ chức Thiên Võng Hoa Hạ, tập hợp tất cả những nhân vật tinh anh nhất, không ngại khó khăn thu thập thông tin cho hoàng thượng, giúp Hoa Hạ thống nhất thiên hạ”.
“Thề chết đi theo thống lĩnh, giúp Hoa Hạ thống nhất thiên hạ…”
Phủ nha thành Hải Long.
Quản Cùng một mình tới đây, gõ trống đòi công bằng, vài nha dịch mất kiên nhẫn, quát: “Đừng gõ nữa, đừng gõ nữa…đợi đó”.
Không lâu sau, một người bước ra từ trong nha phủ.
“Kẻ nào gõ trống kêu oan, bước ra đây”.
Quản Cùng tiến vào đại đường, chỉ thấy hai hàng bảy tên nha dịch lười nhác đứng hai bên, còn phía trên không có một ai.
“Xin hỏi đại nhân các người đâu?”
“Đợi đi…”
Lát sau, một người thân mặc quan phục, ưỡn eo thủng thẳng bước vào.
“Là kẻ nào? Đang trưa mà không để ai nghỉ ngơi”.
Quản Cùng: “Đại nhân, là tiểu nhân gõ trống, có oan tình muốn cáo trạng”.
“Oan tình gì? Cáo trạng ai?”
“Tiểu nhân muốn cáo trạng ác bá Ninh Hùng thành Hải Long, khinh nam bá nữ, coi thường mạng người, tự ý thu thuế, vô pháp vô thiên, hy vọng đại nhân có thể theo pháp luật trừng trị ông ta”.